Không có ai cả!
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ hưng phấn.
Mặc dù có hơi....
Nhưng cũng hết cách rồi!
Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Anh muốn làm gì vậy?"
Trương Minh Vũ cười toét miệng: "Tìm chỗ ngủ!"
Vậy tìm thế nào?
Lâm Kiều Hân bối rối.
Cả tối nay, lúc nào cô cũng sợ, bây giờ đầu óc trống không rồi.
Trương Minh Vũ không do dự nữa, anh yên lặng tiến lên.
Dùng sức kéo cửa sổ!
Bị khóa...
Trương Minh Vũ nhíu mày, lục lọi một lúc.
Một lúc sau cuối cùng cũng tìm thấy khe hở.
Mắt anh sáng lên!
Anh dùng ngón tay bấu vào khe hở, sau đó dùng sức!
Cạch!
Tiếng động vang lên!
Cửa sổ mở ra!
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ mừng rỡ.
Thành công rồi.
Anh dồn sức xuống chân, chống lên bệ cửa sổ rồi nhảy vào!
Trong phòng đen kịt, không có bất kỳ động tĩnh nào!
Có thể nghỉ ngơi rồi!
Trương Minh Vũ xoay người cười nói: "Nào, vào đi".
Lâm Kiều Hân bối rối.
Tìm nơi này á?
Chuyện này...
Trương Minh Vũ thúc giục: "Mau vào đi, yên tâm không có ai cả, nếu không ở đây thì chỉ có thể ra rừng ở thôi, còn gặp phải rắn đó".
Cơ thể mềm mại của cô run lên!
Cô tiến lên một bước, ra vẻ muốn leo lên!
Trương Minh Vũ cười đắc ý nói: "Đưa tay cho tôi, tôi kéo cô vào".
Lâm Kiều Hân nhanh chóng đưa tay ra.
Vô cùng nghe lời!
Trương Minh Vũ nhanh chóng chạm đến bàn tay mềm mại bé nhỏ kia.
Trong lòng anh run rẩy.
Chần chừ chốc lát, cuối cùng mới nắm chặt lấy nó!
Dùng sức kéo một cái!
Lâm Kiều Hân nhảy lên bệ cửa sổ.
Vọt vào trong.
Vô cùng kinh hoàng!
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Sau khi đóng kín cửa sổ, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù thế nào, cũng an toàn rồi...
Soạt!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!