Nhìn vậy thôi chứ anh có bình tĩnh nổi đâu.
Anh cũng biết sợ chứ!
Dạ Thập Nhị nghiền ngẫm nói: "Thằng ranh kia, mày rơi vào tình cảnh hôm nay là tại mày, đừng có trách bọn tao".
Nụ cười của gã đầy châm chọc.
Dạ Thập Nhị vừa dứt lời thì hai tên binh lính giơ roi lên thật cao.
Những người xung quanh đều hả hê cười.
Người của nhà họ Tần thì vội vàng quay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn hình ảnh trước mắt.
Một tia sáng sắc lạnh xẹt qua mắt Tần Minh Nguyệt.
Cô ta tiến lên một bước...
Một tiếng quát thình lình cất lên: "Đúng là to gan!"
Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy mừng rỡ.
Long Tam!
Ngay sau đó, một bóng đen xuất hiện!
Phịch phịch!
Hai người đàn ông cao to cầm roi lần lượt ngã xuống đất.
Chuyện gì thế này?
Tần Minh Nguyệt dừng chân.
Những người trong nhà họ Tần đều lộ vẻ hoang mang.
Phù!
Trương Minh Vũ thở hắt ra, lòng vô cùng nhẹ nhõm.
Anh đoán không sai!
Hàn Quân Ngưng mà sắp xếp thì sao có thể để anh chịu đòn được?
Âu Dương Thanh Tùng thấy vậy nhíu mày.
Dạ Thập Nhị giận dữ gầm lên: "Lại là mày!"
Long Tam hờ hững trả lời: "Cậu chủ của bọn tao, đám bụi đời như chúng mày tưởng thích làm gì thì làm à?"
Âu Dương Thanh Tùng gào thét: "Láo xược!"
Chất giọng ông ta đầy cứng rắn, vang vọng như tiếng gõ chuông!
Trương Minh Vũ giật cả mình.
Long Tam cũng quát lại: "Láo xược cái đầu cha ông!"
Anh ta không tỏ ra kiêu ngạo hay nịnh bợ gì Âu Dương Thanh Tùng.
Mà trái lại còn gào lên nữa là đằng khác.
Hở?
Tiếng hét của Long Tam làm Trương Minh Vũ ngây ngốc.
Long Tam vừa nói gì thế?