Giọng ông ta bỗng trở nên nặng nề hẳn.
Áp lực khủng bố kia giống như một tảng đá lớn đang đè nặng lên người Trương Minh Vũ.
Nó khiến anh cảm thấy, đến hít thở cũng thật gian nan.
Trương Minh Vũ khó khăn nặn ra một nụ cười, nói: "Không có ai, tự tôi muốn đi cứu người".
Muốn cứu nên đi cứu! Điềm nhiên như vậy đó!
Trời!
Đám người nhà họ Tần đều hít mạnh một hơi.
Tên này... lá gan cũng lớn thật!
Mắt Tần Minh Kiệt chợt như bừng sáng.
Rất có khí phách!
Âu Dương Thanh Tùng đã sa sầm mặt lại, trầm giọng nói: "Nếu đây là hành vi do cậu tự chủ trương thì cái mạng này của cậu... sợ là không thể giữ được!"
Nụ cười khinh khỉnh trên môi Dạ Thập Nhị càng thêm sâu sắc.
Đám cảnh sát bên phe nhà họ Âu Dương cũng nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt đầy giễu cợt.
Thật đúng là chán sống rồi!
Gã này thiểu năng trí tuệ sao?
Trái tim Trương Minh Vũ cũng phải thót lên một nhịp.
Thật quá khủng khiếp!
Nhưng... Nếu anh thay đổi lời khai, Tần Minh Nguyệt và người nhà họ Tần sẽ gặp nguy hiểm.
Người nhà họ Tần, anh có thể mặc kệ.
Nhưng Tần Minh Nguyệt...
Trương Minh Vũ cắn chặt răng, cười nói: "Mạng của tôi, vẫn nên để tôi tự làm chủ thì hơn".
Nỗi sợ tràn ngập đáy lòng!
Ông ta cũng là người! Ông ta cũng là người!
Trương Minh Vũ phải liên tục nhắc đi nhắc lại câu này trong đầu.
Chỉ có như vậy, anh mới có thể giữ bình tĩnh.
Thực ra, anh cũng đang đánh cược một ván.
Dẫu sao thì đây cũng là thử thách do chị sáu bố trí cho anh, vậy thì...
Nhưng không để anh kịp nghĩ nhiều...
Một khí thế khủng bố bất chợt bùng nổ...
"Láo xược!"
Trên mặt Âu Dương Thanh Tùng đầy vẻ phẫn nộ, ông ta thình lình quát lớn.
Ầm!
Tiếng thét của ông ta vang vọng trong đầu Trương Minh Vũ.
Cứ như có từng làn sóng vô hình đập vào người anh thật mạnh vậy.
Trương Minh Vũ buộc phải lùi lại vài bước.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!