Trương Minh Vũ giật mình hiểu ra.
Thì ra người này là người nhà họ Âu Dương.
Âu Dương Thanh Tùng thản nhiên nói: "Chuyện rõ như ban ngày rồi, cầm súng cướp người, cậu nói xem tôi dựa vào đâu?"
Nói đoạn, ánh mắt ông ta lạnh lẽo nhìn thẳng vào Tần Minh Kiệt.
Trương Minh Vũ chỉ thấy được một tia mắt lọt sang, lòng đã kinh hãi giật nảy.
Tần Minh Kiệt siết chặt nắm tay, lạnh lẽo nói: "Tướng quân Âu Dương, từ đầu tới giờ, chúng tôi chưa hề động vào chị tôi".
"Ông có chứng cứ nào chứng minh chúng tôi cướp người?"
Âu Dương Thanh Tùng cười lạnh một tiếng, hỏi: "Không động vào thì dây trói kia ai cởi ra?"
Ông ta vừa dứt lời, mọi người lập tức dồn mắt nhìn về phía Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ căng thẳng trong lòng.
Nhìn tôi làm gì?
Trừ Tần Minh Nguyệt và Tần Minh Kiệt, tất cả mọi người đều dồn mắt nhìn Trương Minh Vũ.
Từ lâu, bọn họ đã không chịu nổi áp lực đáng sợ đến từ phía Âu Dương Thanh Tùng.
Huống chi, kẻ vừa đi cứu người đúng là Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ là người ngoài.
Nếu có thể lấy Trương Minh Vũ đổi lại cơ hội bình an rời khỏi đây cho bọn họ, đương nhiên đó sẽ là lựa chọn tốt nhất.
Tần Minh Nguyệt quát lên một tiếng: "Nhìn gì mà nhìn?"
Cả đám người giật mình hoảng sợ.
"Hử?"
Âu Dương Thanh Tùng thoáng cau mày.
Ông ta đưa mắt nhìn về phía Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ lập tức căng thẳng cả người.
Ánh mắt này... thật quá khủng khiếp!
Bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, thậm chí anh đã bắt đầu hoài nghi, liệu có phải hiện tượng giết người bằng ánh mắt thực sự tồn tại!
Mọi người bên phe nhà họ Tần đều thở phào nhẹ nhõm.
Âu Dương Thanh Tùng cười lạnh, nói: "Người... là do cậu cứu?"
Nói xong, áp lực vô hình từ trên người ông ta bỗng tràn ra.
Tần Minh Nguyệt chau mày.
Tần Minh Kiệt cũng hết sức căng thẳng.
Bậc cha chú nhà họ Âu Dương đã ra mặt.
Nhưng người lớn nhà họ Tần bọn họ lại không có mặt.