Một tiếng động lớn vang lên.
Kèm theo tiếng vang, đội trưởng Trần ngã nhào ra đất, ông ta đau đớn che lại bên má nóng phừng phừng!
Người trong nhà họ Lâm thầm nắm chặt tay.
Thật lâu sau, tay đội trưởng thét lên một tiếng chối tai: "Xông lên!"
"Đánh chết thằng khốn kiếp này đi!"
Nhận được mệnh lệnh, hơn mười cảnh sát đằng sau tiến lên cùng một lúc.
Bọn họ bao vây Trương Minh Vũ trong nháy mắt!
Mọi người chỉ biết trố mắt ra nhìn.
Hôm nay... chỉ có một mình Trương Minh Vũ tới thôi à?
Vậy thì cứu được cái nỗi gì!
Đám người họ Lâm bắt đầu hoang mang lo sợ.
Lâm Kiều Hân cắn răng, đôi mắt đẹp tràn đầy lo âu.
Trương Minh Vũ híp mắt lại.
Anh dồn sức vào chân, không lùi mà nhảy bật tới và sải chân lao về phía đám người!
Trương Minh Vũ tụ sức mạnh vào nắm đấm.
Bốp bốp bốp!
Tiếng đánh nhau nặng nề vang lên liên tiếp.
Đám cảnh sát này chẳng có sức uy hiếp gì với Trương Minh Vũ.
Anh liếc nhìn một lượt, vui mừng nhận ra bọn chúng không mang súng bên người!
Dù không hiểu tại sao nhưng thế thì tốt quá rồi!
Bốp bốp!
Tiếng đánh nhau vang lên hết lần này đến lần khác.
Những người trong nhà họ Lâm mở to hai mắt, có thể thấy rõ vẻ khó tin trong mắt họ.
Trương Minh Vũ lợi hại thế sao?
Lâm Kiều Hân cũng hoảng sợ ra mặt.
Không thể tin được!
Hôm nay cô mới biết Trương Minh Vũ có tài đánh nhau như thế!
Chỉ trong năm phút, mười mấy tên cảnh sát ngã gục dưới đất.
Ừng ực!
Đám người họ Lâm nuốt nước miếng một cách khó khăn.
Trương Minh Vũ... đánh ghê quá!
Một người chọi lại những mười mấy người!
Chốc lát sau, đôi mắt sáng ngời của những người có mặt tại đây đều suy sụp.
Thế thì đã sao?
Người của Thần Ẩn vẫn còn ở đây cơ mà!
Phù!