Phụt!
Trương Minh Vũ suýt nữa phun máu ra!
Cái gì mà chơi ai...
Cuối cùng anh không chịu nổi ánh mắt kỳ dị của Hạ Hâm Điềm.
Chỉ đành đầu hàng.
Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Cái kia... tối nay nói tiếp đi, chúng ta đi trước đi...."
Hạ Hâm Điềm đắc ý cười nói: "Đi thôi".
Nói xong liền đi ra khỏi nhà hàng.
Trương Minh Vũ đi ngay theo sau.
Hai người nhanh chóng ngồi vào trong xe.
Xe khởi động rồi.
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Hạ Hâm Điềm đeo kính râm yêu kiều nói: "Không đi đâu cả, em hỏi chị nhiều vậy làm gì?"
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Chần chừ một lúc cuối cùng anh vẫn không nói gì.
Dù sao bây giờ cũng khá nhàn.
Bây giờ chỉ cần Vương Hạo ở bên kia gửi địa chỉ.
Không bao lâu sau, chiếc xe dừng lại.
Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên nhìn.
Hả?
Sao lại về nhà rồi?
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.
Chiếc xe dừng ở cổng biệt thự...
Hạ Hâm Điềm xuống xe rồi.
Trương Minh Vũ mở cửa xe đi xuống.
"Chị hai, sao chúng ta lại về nhà vậy", Trương Minh Vũ hoang mang hỏi.
Hạ Hâm Điềm đắc ý mỉm cười: "Em quên mất ban nãy mình nói gì rồi sao?"
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Hạ Hâm Điềm cười xấu xa nói: "Chẳng phải em bảo... về nhà để âu yếm nhau sao?"
Vừa dứt lời, cơ thể Trương Minh Vũ liền cứng đờ!
Cái này...
Cơ thể anh run rẩy kịch liệt!
Mắt Hạ Hâm Điềm lóe sáng, cô ấy vui vẻ nói: “Mau lên! Chị không đợi được nữa rồi!"
Nói xong liền kéo tay Trương Minh Vũ!
Xông vào phòng!
Tim Trương Minh Vũ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi!
Chị hai... kinh khủng quá!
Hai người nhanh chóng đi vào phòng.