Nhắm chuẩn thời cơ, lại bóp!
Trúng rồi!
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ hí hửng!
Càng đánh càng tự tin!
Vương Hạo nhíu mày, ánh mắt tràn ngập sự nghiêm trọng!
Kỳ quái quá!
Trương Minh Vũ lại dùng sức!
Cánh tay Vương Hạo tê dại, cơ thể vô lực!
Trương Minh Vũ nhân lúc này tung ra một cước!
Vương Hạo hoảng hốt tránh đòn!
Nhưng chân vừa lùi về sau, nắm đấm của Trương Minh Vũ đã tung tới!
Vương Hạo khiếp sợ!
Muốn tránh nhưng cơ thể không đứng vững!
Bốp!
Nắm đấm trúng thẳng lồng ngực Vương Hạo!
Vương Hạo liên tiếp lùi về sau! Ngã thẳng xuống đtấ!
Hạ Hâm Điềm đắc ý nói: "Chồng em lợi hại quá!"
Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt.
Lúc này Vương Hạo nằm trên đất giãy giụa đứng lên!
Trong mắt ngập tràn lửa giận!
Gã... bị đánh bại sao?
Hạ Hâm Điềm yêu kiều nói: "Sao vậy? Phục chưa?"
Vương Hạo hít sâu một hơi, tức giận nói: "Không phục!"
Hạ Hâm Điềm bĩu môi lạnh lùng đáp: "Không phục cũng phải nhịn!"
"Còn dám làm phiền tôi nữa thì đừng trách chồng tôi đánh anh!"
Vương Hạo cuộn chặt nắm đấm!
Hạ Hâm Điềm không thèm quan tâm, đắc ý nói: "Chồng, chúng ta đi thôi".
Nói xong liền duỗi tay ra kéo lấy tay Trương Minh Vũ!
Xoay người rời đi!
Vương Hạo nghiến răng ken két.
Nhưng...
Một lúc sau, Vương Hạo mới gầm lên: "Thằng nhãi, mày đợi đấy cho tao!"
Nộ khí xông thiên!
Quan trong nhất là... gã ghen vô cùng!
Hạ Hâm Điềm và Trương Minh Vũ nhanh chóng đi ra khỏi nhà hàng!
Chưa ăn được gì!
Họ ngồi vào trong xe.
Hạ Hâm Điềm bất lực nói: “Đi thôi, chúng ta chọn chỗ khác để ăn".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Vương Hạo đứng bên cửa sổ, mắt lóe lên từng tia rét lạnh!
...
Mười lăm phút sau, chiếc xe đỗ trước cửa một nhà hàng Trung Hoa.
Hạ Hâm Điềm kéo tay Trương Minh Vũ đi vào.