Đôi mắt xinh đẹp mở lớn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau…
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt mờ mịt!
Lâm Kiều Hân đứng chết lặng tại chỗ!
Ánh mắt chậm rãi di chuyển…
“Á!”
Cô hét lên thảng thốt, xoay người chạy biến đi!
Thế nhưng trên sàn nhà đang ướt sũng nước.
Dưới chân trơn trượt…
Cơ thể cô ngã lăn ra đất!
Bấy giờ anh cũng tỉnh táo lại!
Vô thức giơ tay túm lấy cánh tay của cô!
Nhấc chân chặn lại bàn chân đang bị trượt của cô.
Dùng sức kéo mạnh một phát!
“Á!”
Cô lại gào ầm lên.
Trời đất quay cuồng.
Đến lúc cô mở mắt ra mới bàng hoàng phát hiện mình đang dán chặt vào ngực anh!
Thình thịch! Thình thịch!
Nhịp tim đập loạn.
Cô không phân biệt được đây là tiếng tim đập của ai!
Trên mặt anh cũng lộ ra vẻ ngượng ngập.
Ngay sau đó, cô cắm đầu chạy trối chết ra khỏi phòng tắm!
Uỳnh!
Cửa bị đóng sầm lại.
Khoé miệng Trương Minh Vũ co giật một phen.
Chuyện quái gì vậy…
Chợt giọng nói bực bội của cô vang lên: “Anh bị điên à? Sáng sớm đi tắm làm gì?”
Nghe có vẻ rất giận dữ…
Anh cũng buồn bực trợn trừng mắt.
Rõ ràng là cô được lợi, vậy mà còn làm như oan ức lắm…
Anh bĩu môi không thèm đáp lại.
Vốn đang định quấn khăn tắm vào.
Nhưng sau một hồi suy tư, anh quyết định mặc luôn quần áo rồi mới đi ra.
Ngoài phòng khách không còn bóng dáng của Lâm Kiều Hân.
Nhất định là đang xấu hổ muốn chết…
Anh mỉm cười bất đắc dĩ.
Chuyện đã xảy ra rồi, anh chỉ có thể ra ngoài trước.