Nghe thấy thế, anh cuống quýt thả tay ra.
Sàm sỡ cái quái gì…
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, không hiểu rốt cuộc anh đang làm cái gì!
Tiểu Trạch nổi giận lôi đình: “Đồ dê xồm! Chết đi!”
Nói rồi cô ta giơ chân đá một phát!
Trương Minh Vũ tránh thoát!
Nhưng lại phải đối diện với nắm đấm của cô ta!
Anh nghiến răng nghiến lợi, lại giơ tay ra bóp!
Lại bị sớm rồi!
Mẹ nó lại nắm tay cô ta!
Tiểu Trạch giận dữ quát: “Lại sàm sỡ tao!”
Đám người nhà họ Lâm cũng không khỏi nổi giận.
Đang trong lúc nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc!
Con mẹ nó còn có tâm trạng trêu gái à?
Lâm Kiều Hân cau mày, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bí bách khó chịu!
Trương Minh Vũ không để ý tới phản ứng này của cô.
Lại nữa!
Anh nhắm chuẩn phương hướng, dự đoán cẩn thận!
Sau vài lần thử nghiệm, anh cũng lần mò được chút kĩ thuật!
“Chết đi!”
Tiểu Trạch lại gào thét!
Tung nắm đấm ra!
Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu!
Bóp chặt!
Tiếp đó, đầu ngón tay anh siết chặt lại!
Sau khi bình tĩnh nhìn lại, anh mới vui mừng phát hiện lần này… bóp đúng chỗ rồi!
Mọi người xung quanh càng thêm giận dữ!
Trong mắt Tiểu Trạch bừng bừng lửa giận!
Năm lần bảy lượt đùa giỡn cô ta.
Thế nhưng ngay sau đó, cô ta cảm thấy từ cổ tay truyền đến cảm giác tê dại!
Cả cánh tay đều mất hết sức lực!
Chuyện này…
Cô ta không khỏi khiếp sợ!
Trương Minh Vũ nhếch miệng nở nụ cười, nhấc chân đá một phát!
Tiểu Trạch cau mày!
Cô ta muốn né đòn, thế nhưng tay vẫn đang bị anh tóm chặt!
Vốn không có cách nào dùng sức!