Trong lòng quyến luyến không nỡ rời xa.
Nụ cười trên mặt Liễu Thanh Duyệt dần biến mất, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập vẻ tiếc nuối.
Haiz.
Hồi lâu sau, cô ấy mới yếu ớt thở dài một tiếng.
Cô ấy khẽ giơ tay vuốt ve vai mình.
Ở đó vẫn còn chút hơi ấm từ lòng bàn tay của anh…
Trương Minh Vũ vừa ra khỏi khách sạn đã chạy một mạch đến sân bay.
Chuyến bay sớm nhất cũng phải đợi nửa tiếng nữa mới cất cánh, anh đành phải kiễn nhẫn chờ đợi.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua trong nỗi giày vò.
Anh vội vàng lên máy bay.
Chẳng mấy chốc, máy bay đã hạ cánh.
Anh đi ra khỏi sân bay.
Sắc trời tối đen như mực.
Anh đứng ở ven đường gọi một chiếc taxi.
“Đến nhà họ Lâm!”
…
Tại biệt thự chính của nhà họ Lâm.
Uỳnh!
Lâm Quốc Phong đập bàn đứng bật dậy, cả giận quát: “Kiều Hân, cháu điên rồi sao? Nửa đêm nửa hôm cháu bảo mọi người chui xuống tầng hầm làm gì?”
Bà cả và bà hai nhà họ Lâm đều lộ vẻ mặt tức giận.
Lâm Kiều Hân lo lắng nói: “Bác cả, nếu còn không đi sẽ không kịp nữa đâu!”
Long Tam đã nói với cô.
Thần Ẩn sắp tìm tới rồi!
Anh ta bảo cô bằng mọi giá phải khuyên người nhà họ Lâm di chuyển đến nơi an toàn.
“Nói vớ vẩn gì thế? Cái gì mà không kịp nữa?”
Lâm Quốc Long đứng lên, lạnh giọng chất vấn: “Kiều Hân, cô bắt chúng tôi tập trung ở đây vào giữa đêm khuya khoắt chỉ để bảo chúng tôi chui xuống hầm trú ẩn sao?”
Những người nhà họ Lâm khác cũng lộ vẻ mặt mờ mịt.
Lâm Kiều Hân mím chặt môi.
Cuối cùng, cô quay sang nhìn ông cụ Lâm, vội vàng khuyên nhủ: “Ông nội nói gì đi. Phải mau chóng bảo bọn họ di chuyển xuống tầng hầm”.
Cô cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Trong đôi mắt già nhăn nheo của ông cụ Lâm chợt loé sáng.
Một lúc sau, ông cụ mới cười nói: “Kiều Hân, bác cả của cháu nói đúng đấy”.
Hả?
Nghe thấy thế, cô không khỏi ngây ngẩn cả người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!