“Anh muốn tôi làm gì cũng được!”
Cô ta bị kích động quá mức, cũng không có tâm trạng nghĩ ngợi nhiều.
Thế nhưng lời của cô ta vào tai anh lại trở nên vô cùng kỳ lạ.
Anh cứ cảm thấy… câu nói này có chút kỳ quặc.
Chu Thiên Minh cười lạnh một tiếng rồi mới cất giọng cung kính: “Mong ông Phùng đừng để bụng”.
“Hai người họ không phải người nhà họ Chu chúng tôi đâu!”
Vẻ châm chọc trong mắt Chu Vân Đình lại càng thêm mãnh liệt!
Ông Phùng nở nụ cười khách sáo: “Không sao, y học vô bờ, chắc chắn vẫn còn người tài giỏi hơn tôi”.
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng ánh mắt ông ta vẫn xẹt qua một tia ngạo nghễ.
Ông cụ Chu bất đắc dĩ lên tiếng: “Thất Thất, cháu đừng làm loạn nữa”.
“Mấy đứa đi trước đi”.
“Về phần Cửu Yến… ông sẽ nghĩ cách cứu chữa”.
Hàn Thất Thất lạnh lùng đáp: “Không cần, mẹ của cháu cháu tự cứu! Dựa vào người nhà họ Chu…”
Mặc dù cô ta không nói ra hết nửa câu sau nhưng ý tứ đã cực kỳ rõ ràng!
“Hừ! Được lắm, tao sẽ chống mắt lên xem thằng ranh con này có thể gọi được loại người gì tới!”
“Dám so tài y học với ông Phùng hả?”
“Ha ha!”
Chu Vân Đình đứng khoanh tay, giọng nói mang theo vẻ khinh thường.
Đám người xung quanh cũng nhìn họ với ánh mắt chế nhạo!
Chu Vân Phong cũng không nhịn được lắc đầu thở dài.
Ông Phùng có uy quyền rất lớn.
Ông ta nói không cứu được thì cho dù có là thần tiên giáng trần cũng khó có thể trị khỏi.
Thoáng chốc, cả căn phòng đều chìm vào tĩnh lặng.
Mọi ánh mắt mỉa mai đều đổ dồn lên người Trương Minh Vũ, mỏi cổ chờ mong thần y xuất hiện.
Hàn Thất Thất nghiến răng nghiến lợi, trong lòng vô cùng sốt ruột!
Thực ra cô ta cũng không quá tự tin!
Hai mươi phút sau, ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng bước chân.
Hàn Thất Thất lập tức trợn tròn mắt!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!