Chu Vân Đình vẫn ngơ ngác không hiểu.
Sao vậy nhỉ?
Vào ngay lúc này, Chu Vân Phong chợt kích động hô lên: "A! Tôi hiểu rồi! Đấy là tiếng địa phương!"
"Anh hai, nó nói nó là bố anh đấy! Ha ha ha! Em nghe ra rồi..."
*Ở một số địa phương gọi bố là bọ, mẹ là mạ.
Nhưng Chu Vân Phong còn chưa nói hết câu, nụ cười đã lập tức tắt ngấm.
Anh ta quay đầu sang một bên, làm như chưa từng phát sinh bất cứ điều gì.
Mình nói linh tinh cái gì vậy!
Chu Vân Phong âm thầm giậm chân.
Ha ha ha ha!
Tiếng cười vang lên khắp nơi.
Người của tập đoàn Thiên Lãng đều bật cười ha hả.
Sắc mặt Chu Vân Đình đã trở nên vô cùng khó coi, lửa giận trong đáy mắt hừng hực bốc lên như thể sắp phun ra rồi.
Mất mặt nhất là... anh ta còn gọi Trương Minh Vũ như thế!
Chu Vân Đình ngẩng đầu.
Ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ chỉ nở nụ cười chất phác.
Thoạt trông rất ngây ngô vô hại.
Một hồi sau, tiếng cười vẫn còn kéo dài.
Chu Vân Đình quát lớn: "Mẹ kiếp, câm miệng hết cho tôi!"
Nghe tiếng quát vang vọng ấy, tiếng cười ngưng bặt.
Nhưng vẫn còn một âm thanh giòn giã vang lên, nghe đặc biệt nổi bật.
"Hi hi hi!"
Hàn Thất Thất che miệng, vẫn cười ngất ngư.
Chu Vân Đình hít sâu một hơi, thân mình đã run lên vì giận.
Hàn Thất Thất thở không ra hơi nữa, cô ta khó khăn nói: "Trương Minh Vũ, anh... anh... Ha ha... Anh thật là có tài!"
Chu Vân Đình đã nghiến răng ken két.
Một lúc sau, anh ta quát lớn: "Người đâu!"
Chu Vân Đình vừa lên tiếng, lại có bảy, tám gã bảo vệ chạy ra.
Chỉ giây lát sau, đám bảo vệ đã vây chặt lấy Trương Minh Vũ.
Tất cả đều trừng mắt nhìn anh.
Khí thế vô cùng hùng hổ!
Hàn Thất Thất hừ một tiếng: "Chu Vân Đình, anh đừng quên, anh ấy là bọ anh đó!"
"Anh làm thế này là bất hiếu lắm nha!"
Hàn Thất Thất vừa thốt lên câu đó, xung quanh lại nghe thấy những tiếng cười rúc rích cố nén.
Sắc mặt Chu Vân Đình đã tối sầm lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!