Trương Minh Vũ nghệt mặt ra.
Ngay sau đó, hông anh chợt đau nhói lên.
Shhh!
Trương Minh Vũ trợn to mắt, hít một hơi thật mạnh.
Lại véo người ta nữa rồi!
"Ôi, đau quá...", Trương Minh Vũ đau đớn kêu lên.
Hàn Thất Thất cắn chặt răng, ngón tay lại vặn xoắn một cái nữa.
Sau đó, cô ta mới chịu buông tay.
Trương Minh Vũ đau đến nhe răng, xoa xoa chỗ vừa bị tập kích.
Tật xấu gì không biết.
Sao ai cũng thích véo người như vậy...
Hừ!
Hàn Thất Thất hừ lạnh một tiếng, thẳng người lên.
Sắc mặt cô ta vẫn cứ ra vẻ hung tợn như cũ.
Trương Minh Vũ mất hứng nói: "Rõ ràng là tại cô quên mất, lại quay sang véo tôi là sao..."
"Anh còn dám nói!"
Hàn Thất Thất nũng nịu quát khẽ.
Trương Minh Vũ bèn ngậm chặt miệng lại.
Không chọc vào được...
Hàn Thất Thất hổn hển mấy hơi.
Nhìn anh một lúc, bình tĩnh trở lại, cô ta mới bực tức quay người nằm ra giường.
Trương Minh Vũ liếc nhìn sang.
Anh trầm ngâm một lát rồi lên tiếng: "Cô ngủ đi, tôi ra sofa ngủ tạm vậy".
Nói đoạn, anh đứng lên, đi về phía sofa.
Hàn Thất Thất lại hung hăng trừng mắt nhìn anh.
Thấy anh bước đi rồi, cô ta mới kéo chăn, trùm đầu mình lại.
Men say trỗi dậy, đầu óc choáng váng, Hàn Thất Thất nhanh chóng chìm vào giấc say.
Trương Minh Vũ nằm trên sofa.
Chẳng biết tự lúc nào, anh cũng thiếp đi ngon lành.
Hôm sau, trời rạng sáng.
Trương Minh Vũ từ từ tỉnh giấc.
Anh ngồi thẳng người lên, quay đầu nhìn sang bóng dáng mềm mại yểu điệu còn nằm trên giường.
Tư thế... ừm... rất quái lạ.
Trương Minh Vũ liếc mắt nhìn một cái, lập tức giật mình hết hồn.
Sáng sớm ngày ra...
Anh vội vã vọt vào phòng tắm.
Qua loa rửa mặt mũi xong, anh vội vàng rời phòng.
Vào thang máy, Trương Minh Vũ bấm xuống lầu một.
Sảnh tiếp khách lúc này vẫn rất yên tĩnh, thậm chí cả nhân viên lễ tân cũng không thấy đâu.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Loại khách sạn thế này thật là hiếm thấy đấy.
Mới đi được vài bước, Trương Minh Vũ chợt phát hiện, vị trí sát bên cửa sổ có một bóng người xinh đẹp đang ngồi đó.
Quan Na?
Trương Minh Vũ chau mày, cất bước đi tới.