Sao còn chưa ra tay?
Chung Tử Kính khẽ gọi: "Làm cái gì vậy? Mau ra tay đi chứ!"
Nhưng anh ta vừa dứt lời thì cơ thể vệ sĩ từ từ ngã xuống mặt đất!
Trời!
Tiếng hít khí lạnh lại vang lên!
Tất cả mọi người đều choáng váng!
Tình huống gì vậy?
Chung Tử Kính và Hà Gia Hoa lập tức mở to hai mắt!
Dạ Thập Nhị cẩn thận quan sát xung quanh.
Thật lâu sau đó, mọi người mới hoàn hồn.
Chung Tử Kính lạnh giọng quát: "Bọn mày... còn ai nữa à?"
Vẻ mặt Trương Minh Vũ cũng mờ mịt.
Long Tam cũng lên tàu rồi ư?
Nghĩ đến đây, Trương Minh Vũ bắt đầu phấn khích!
Tần Minh Nguyệt cũng nhẹ nhàng thở ra.
Anh cười phá lên: "Cậu chủ Chung, tay của tao... vẫn còn đây nha".
Khiêu khích một cách trắng trợn!
Chung Tử Kính vểnh ngón tay hình hoa lan, thở hổn hển: "Mày..."
Dạ Thập Nhị tiến lại gần, nhỏ giọng báo cáo.
Đôi mắt Chung Tử Kính híp lại.
Sau đó, anh ta phất tay.
Một tên vệ sĩ phía sau lập tức giơ súng tiểu liên trong tay lên!
Phập!
Âm thanh rất nhỏ đó lại vang lên!
Vệ sĩ kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất!
Dạ Thập Nhị cười lạnh, bàn tay to vung lên!
Một phi tiêu hoa mai bay thẳng đến mái nhà!
Trương Minh Vũ hoảng sợ.
Quay đầu nhìn lại, anh thấy một bóng đen chợt lóe qua mái nhà!
Dạ Thập Nhị lại cười khẩy, tỏ ra thích thú: "Chút tài mọn..."
Phập!
Chưa chờ ông ta nói xong, tiếng động bé tí ấy lại truyền đến lần nữa!
Đồng tử Dạ Thập Nhị chợt co rút!
Cơ thể lui lại thật nhanh!
Một vệ sĩ phía sau ngã xuống trong nháy mắt!
Dạ Thập Nhị chau mày, vẻ nặng nề hiện lên trong mắt ông ta!
Sao lại không trúng?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!