Đoàng!
Tiếng súng điếc tai vang lên!
Dạ Thập Nhị xoay người nhảy sang một bên!
Không bắn trúng!
Đôi mắt Trương Minh Vũ híp lại.
Phản ứng nhanh thật đấy!
Mọi người đều hoảng sợ rút lui!
Nhưng Chung Hải vẫn còn đang tấn công một cách điên cuồng!
Tần Minh Nguyệt nhíu mày, bối rối chống cự!
Chỉ đón đỡ một chút mà cơ thể mềm mại đã lui lại mấy bước liên tiếp, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống!
Chung Hải lại đánh tới tiếp!
Ông ta bay tới với một cú đạp!
Sự tuyệt vọng hiện lên trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt.
Không thể tránh được nữa!
Trương Minh Vũ cắn chặt răng, giơ tay bắn một phát!
Ngay sau đó, một dòng máu bắn ra khỏi đùi Chung Hải!
"A!"
Tiếng kêu gào đau đớn vang lên!
Cơ thể Chung Hải ngã mạnh xuống đất, ôm đùi.
Vẻ mặt ông ta tràn đầy đau khổ!
Tần Minh Nguyệt nhíu mày lại, cuối cùng chỉ thở dài một cách bất lực.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Sao thế?
Có súng không tốt sao?
Tần Minh Nguyệt nhanh chóng tiến lại gần rồi nghiêm túc nói: "Lát nữa tôi sẽ tạo cơ hội cho anh, anh mau chạy nhanh đi".
Ánh sáng bùng lên trong đôi mắt cô ta.
Sau khi nói xong, cô ta lập tức lấy một khẩu súng ngắn ra.
Trương Minh Vũ ngơ ngác.
Tình huống gì thế này?
Nhưng ngay lúc này, giọng nói nghiền ngẫm của Chung Tử Kính lại vang lên: "Đây là do chúng mày dùng súng trước, đừng trách bọn tao vô tình!"
Cạch cạch cạch!
Vừa nói xong, một loạt các tiếng nối