Đẩy cửa, mở đèn lên.
Trương Minh Vũ phát hiện, trong phòng có người.
Hả?
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Nhưng khi nhìn kĩ lại, anh mới nhận ra đó là Lâm Kiều Hân...
Đã hơn mười một giờ rồi...
Trương Minh Vũ ngạc nhiên hỏi: "Sao cô còn chưa ngủ?"
Lâm Kiều Hân nhoẻn miệng cười, nói: "Không thấy buồn ngủ, chờ anh về ngủ cùng".
Ừm...
Chỉ một câu ngắn ngủi đã khiến Trương Minh Vũ đột nhiên xấu hổ vô cùng.
Lời này... sao nghe vào làm người ta mất tự nhiên quá.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!