Đáng đời bọn họ!
Trương Minh Vũ bèn cười nói: "Vậy chúng ta đi thôi, lần này chúng ta chỉ đến thu tạm chút lợi tức".
"Lần sau, nhất định sẽ để cô đích thân xả giận!"
Nói đoạn, anh mỉm cười nhìn cô, ánh mắt đầy yêu chiều.
Lâm Kiều Hân lại gật đầu thật mạnh.
Dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông đang trợn mắt há hốc miệng, hai người thong dong rời khỏi đó.
Ực!
Đám người ở lại liếc nhau, im lặng nuốt nước miếng.
...
Ngoài khách sạn, Trương Minh Vũ vẫy một chiếc taxi.
Hai người lên xe, anh báo địa chỉ nhà họ Lâm.
Lâm Kiều Hân cúi đầu, khe khẽ nói: "Trương Minh Vũ... Cảm ơn anh".
Cô biết, những lời này vốn chẳng cần thiết nói ra.
Nhưng cô vẫn không nhịn được...
Trương Minh Vũ nhìn cô, nói: "Tôi đã làm được gì đâu, yên tâm đi, bọn họ nhất định sẽ phải trả giá đầy đủ cho những nỗi khổ mà cô đã phải chịu đựng".
Nói đoạn, đáy mắt anh lại lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Còn chưa đủ đâu!
Đáy lòng Lâm Kiều Hân như vừa có một dòng suối ấm áp chảy qua.
Có người bảo vệ mình... Thật tốt!
Chẳng mấy chốc, taxi đã dừng trước cửa đại viện nhà họ Lâm.
Hai người xuống xe, đi vào sân trong.
Người giúp việc vội vã đi vào thông báo.
Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân nhanh chóng đi về phía biệt thự chính.
Họ còn chưa tới nơi, cửa biệt thự đã bật mở.
Lý Phượng Cầm lao vọt ra, la lên: "Kiều Hân! Rốt cuộc con cũng đã về rồi!"
Hai mẹ con ôm ghì lấy nhau.
Trông sắc mặt Lý Phượng Cầm vô cùng sốt ruột và lo âu.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.