Cô bĩu môi.
Rất nhanh xe khởi động, chậm rãi lái đi.
Tần Minh Nguyệt hỏi đầy thiện ý: "Sức khỏe cô Lâm sao rồi? Đã ổn hơn chưa?'
Lâm Kiều Hân trả lời một cách khách sáo: "Khá hơn rồi, lần này tôi đi cũng vì muốn được trực tiếp nói lời cảm ơn với cô. Cảm ơn cô hôm qua đã giúp Trương Minh Vũ".
Ban đầu cô định nói cảm ơn đã cứu tôi.
Nhưng lời đến miệng thì bỗng nhiên thành ra như vậy.
Tần Minh Nguyệt cũng lịch sự đáp lại: "Không sao, không tính là gì, Trương Minh Vũ cũng đã giúp tôi rất nhiều lần".
Trương Minh Vũ cười lúng túng.
Lâm Kiều Hân âm thầm trừng anh một cái.
Tần Minh Nguyệt vốn muốn tìm một nhà hàng nhỏ.
Nhưng Trương Minh Vũ từ chối.
Dù sao cũng đã hứa mời người ta một chầu thật to rồi mà.
Cuối cùng, chiếc Bentley dừng trước cửa khách sạn Cách Lâm.
Khách sạn Cách Lâm là sản nghiệp nhà họ Triệu.
Mời người ta đi ăn mà, nếu qua khách sạn của mình thì hơi kì quặc.
Trương Minh Vũ xuống xe, nói: "Nào, tôi bế cô vào".
"Làm như tôi thèm".
Lâm Kiều Hân nguýt anh dữ dằn.
Sau đó cô mở cửa xe ra ngoài.
Trương Minh Vũ nhìn mà sững sờ.
Không lâu sau, Tần Minh Nguyệt và Lâm Kiều Hân cùng nhau đi vào khách sạn.
Bước chân Lâm Kiều Hân thật nhẹ nhàng, đâu còn vẻ yếu ớt vừa rồi?
Ủa...
Trương Minh Vũ ngây ngốc.
Thật lâu sau anh mới đi nhanh vào.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, ba người đi vào một căn phòng.
Nhưng Trương Minh Vũ không biết một chiếc xe sang trọng cũng dừng trước cửa khách sạn ngay khi bọn họ đi vào.
Cửa xa mở ra.
Triệu Khoát và Hà