"Xông lên cho tôi!"
Vừa nghe được lệnh, mấy viên cảnh sát lập tức dấn bước đi lên.
Cục trưởng Đỗ cũng khinh miệt ra lệnh: "Bọn họ dám chống cự, cứ việc nổ súng! Bắn vào đùi là được!"
Ngay sau đó, tất cả mọi nòng súng đen ngòm đều nhằm thằng vào đùi Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Lần này, buộc phải liều chết một phen rồi!
Nhưng ngay vào thời khắc này, một giọng nói lạnh như băng đột ngột vang lên: "Cục cảnh sát Hoa Châu à, giỏi, giỏi lắm! Các người... phách lối ghê thật!"
Hả?
Vừa nghe thấy những lời này, tất cả đều ngây ngẩn người ra.
Bọn họ ngoái nhìn về phía phát ra giọng nói nọ, chợt thấy một người đàn ông trung niên trông cực kì uy nghiêm đang đi tới.
Đây là...
Đáy mắt Trương Minh Vũ cũng lóe lên một tia nghi hoặc.
Tần Minh Nguyệt lại sững sờ.
Người đàn ông trung niên kia quát lớn: "Buông hết súng xuống ngay cho tôi!"
Giọng ông ta vang như tiếng sấm!
Tất cả đều giật nảy người.
Cục trưởng Phùng lạnh lùng quát lớn: "Ông là thứ gì mà đòi ra lệnh? Bắt luôn ông ta cho tôi!"
Ngay sau đó, tất cả mọi nòng súng đều hướng về phía người đàn ông trung niên nọ.
Nhưng cục trưởng Phùng lại không phát giác, cục trưởng Đỗ đang run lên như cầy sấy.
Trương Minh Vũ cũng bối rối ra mặt.
Tình huống này là sao?
Người kia cười lạnh một tiếng: "Muốn bắt tôi?"
"To gan lớn mật thật!"
Ông ta vừa dứt lời, chợt có một đám người từ cửa xông vào.
Đó cũng là một đội cảnh sát.
Nhưng bọn họ được trang bị súng tự động.
Nhìn sơ qua, phải chừng hơn trăm người.
Trời!
Khắp sân vang lên tiếng hít hà.
Đám cảnh sát trong sân đều choáng váng.
Khóe miệng cục trưởng Phùng co giật liên hồi, ánh mắt ông ta tràn đầy sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!