Chương 47
Chẳng lẽ anh còn có thể tới cửa hàng quần áo mua đồ dùng sinh hoạt nữa chắc?
Có lẽ là vì thái độ đối đãi của người nhà họ Lâm nên hiện giờ anh rất căm ghét những kẻ nịnh hót.
“Anh biết đây là nhãn hiệu gì…”
Nhân viên bán hàng muốn nói lại thôi. Cô ta ngẩng đầu nhìn lên camera giám sát rồi mất kiên nhẫn phất tay: “Xem gì xem đi, xem nhanh lên, đừng có sờ mó lung tung”.
Nói xong, cô ta đi ra chỗ khác, không thèm để ý tới anh.
Trương Minh Vũ cau mày, rất muốn lấy tiền trong thẻ ngân hàng ra đập chết cô ta!
Nhưng cuối cùng, anh vẫn nhịn lại được.
Dù sao mục đích của anh vẫn là đi tìm Lâm Kiều Hân. Thời gian gấp rút, thay quần áo quan trọng hơn.
Nếu anh cứ mặc thế này đi tìm Lâm Kiều Hân thì không chỉ mình anh mất mặt, cô cũng sẽ mất mặt.
Nghĩ vậy, anh không do dự nữa, bắt đầu đi dạo trong cửa hàng.
Có rất nhiều loại quần áo đa dạng khác nhau.
Anh không hề am hiểu về quần áo, cảm thấy hoa mắt không biết nên chọn thế nào.
Chẳng mấy chốc lại có một nhân viên bán hàng khác đi tới, dịu dàng hỏi: “Xin hỏi anh có cần tôi giúp gì không?”
Thái độ nhiệt tình lịch sự ấy khiến Trương Minh Vũ sững sờ.
Anh lật xem quần áo một lát rồi mới cười đáp: “Tôi muốn chọn một bộ vừa người”.
Nhân viên phục vụ nhiệt tình hỏi thăm: “Anh có yêu cầu gì về kiểu dáng và giá cả không? Tôi có thể chọn giúp anh”.
Trương Minh Vũ khẽ nhíu mày, trong lòng lại thấy dễ chịu hơn hẳn.
“Tôi không có yêu cầu gì cả, mặc thoải mái là được, phù hợp với tuổi tác của tôi một chút”, anh nhếch môi mỉm cười.
Người ta tươi cười đón tiếp, đương nhiên anh cũng không thể trưng ra bản mặt lạnh lùng được.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu.
Nhân viên phục vụ đon đả nói: “Mời anh đi theo tôi”.
Dứt lời, cô ấy dẫn Trương Minh Vũ đi sâu vào bên trong.
Cô ấy chọn ra hai bộ quần áo. Anh thấy cũng ổn bèn đi vào phòng thử đồ thay ra.
Anh nhanh chóng thay xong quần áo.
Đến lúc chuẩn bị ra ngoài, anh lại đột nhiên nghe thấy giọng đàn ông ở ngoài vang lên: “Em không vào đây chọn à?”