Chương 25
Ai cũng âm thầm tặc lưỡi.
Bấy giờ Trương Minh Vũ đang ngồi trong góc cũng nhớ ra.
Chẳng phải thần y Thanh Duyệt chính là chị tư của anh, Liễu Thanh Duyệt đó sao?
Y thuật của chị tư… giỏi ghê vậy hả?
Lúc đầu anh cũng hoài nghi khả năng này, nhưng ngoài Liễu Thanh Duyệt anh không nghĩ ra được ai khác.
Sảnh lớn trở nên hỗn loạn, mọi người xôn xao bàn tán.
“Tôi nghe nói có lần thủ tướng Thái Dương muốn mời thần y Thanh Duyệt mà cũng không mời được! Làm sao nhà họ Lâm có thể…”
“Đúng rồi, hơn nữa thần y Thanh Duyệt thường lúc ẩn lúc hiện khó mà tìm được tung tích”.
“Xem ra ông cụ Lâm… Haiz”.
…
Bọn họ bàn luận ầm ĩ nhưng không một ai nghĩ rằng có thể mời được thần y Thanh Duyệt tới.
Sắc mặt đám người Lâm Tuấn Khải xám xịt lại như đưa đám.
Lâm Quốc Phong đứng dậy, chậm rãi nhìn quanh.
Một lúc sau, ông ta cao giọng nói: “Mọi người cũng nghe thấy rồi. Hiện giờ nhiệm vụ hàng đầu của nhà họ Lâm chúng ta là phải mời được vị thần y này tới”.
“Ai trong số các người có năng lực này?”
Nói xong, ông ta nhìn từng người một.
Ai cũng cúi thấp đầu xuống. Nhận nhiệm vụ vốn không có khả năng hoàn thành này chỉ tự làm xấu mặt mình.
Toàn bộ sảnh lớn lặng ngắt như tờ.
Ánh mắt Lâm Quốc Phong thất vọng tràn trề: “Lớp trẻ nhà họ Lâm chúng ta đông đúc như vậy nhưng chẳng có lấy một người dũng cảm đứng ra nhận nhiệm vụ!”
Đang ở trước mặt nhiều người như vậy, nếu không ai chịu đứng ra thì nhà họ Lâm cũng sẽ bị mất mặt theo!
Vậy mà sau câu nói nay, vẫn không có ai dám lên tiếng.
Có không ít người ngoài đã bắt đầu nở nụ cười trào phúng, lặng lẽ quan sát đám người nhà họ Lâm.
Lâm Quốc Phong nặng nề thở dài một tiếng.
Ngay khi tất cả đều cho rằng không ai dám đứng ra nhận nhiệm vụ thì giọng nói yếu ớt của Trương Minh Vũ bỗng vang lên: “Hay là… để tôi thử xem sao?”
Anh vừa dứt lời, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía anh.