Chương 146
Trương Minh Vũ thấy đã đến lúc, bèn cất bước đi vào.
Anh vừa đẩy cửa ra, lập tức trông thấy đám người nhà họ Lâm.
Ông cụ Lâm đang nằm trên giường bệnh. Lâm Kiều Hân và Lý Phượng Cầm ngồi ở trong góc, con trai cả của ông cụ là Lâm Quốc Phong ngồi bên cạnh giường với Lâm Diểu.
Con trai thứ hai của ông cụ là Lâm Quốc Long dẫn theo Lâm Tuấn Khải ngồi bên kia giường, ánh mắt tràn ngập lo lắng.
Vẫn còn mấy người nữa nhưng anh không kịp nhìn đã bước thẳng vào trong phòng bệnh.
Thấy anh tới, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Lý Phượng Cầm lập tức quát tháo: “Ai bảo mày mò tới đây? Mau cút ra ngoài cho tao!”
Lâm Tuấn Khải ngẩng đầu lên, ánh mắt loé sáng. Anh ta đau khổ nói: “Thím ba à, ông nội đang nguy kịch lắm rồi. Dù sao thì Trương Minh Vũ cũng là người nhà họ Lâm. Dì cho cậu ta ở lại đi”.
Dứt lời, anh ta còn nặn ra một vẻ mặt đau xót.
Trương Minh Vũ cau mày.
Từ bao giờ anh ta lại tốt bụng như vậy? Anh bỗng thấy có dự cảm chẳng lành sắp ập tới.
Lý Phượng Cầm há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, ghét bỏ lườm anh một cái.
Nhưng người còn lại cũng thu hồi ánh mắt, chỉ có Lâm Diểu vẫn dán chặt mắt lên người anh, vẻ mặt phức tạp.
Anh do dự một lúc rồi vẫy tay với cô ta.
Dù sao bây giờ anh cũng chỉ có thể hỏi thăm tình hình từ chỗ cô ta mà thôi.
Lâm Diểu vội bước tới, giơ tay lau nước mắt.
Anh thấp giọng hỏi: “Ông nội sao rồi?”
Cô ta thút thít nói: “Từ lúc tôi về đã thấy ông nội hôn mê, không biết là tại sao. Bây giờ đang chờ kết quả kiểm tra”.
Trương Minh Vũ lại cau mày.
Hôn mê mà không biết nguyên nhân?
Nhưng anh cũng thầm nhủ may mắn. Ít ra hiện giờ vẫn chưa xác định được có nguy hiểm tới tính mạng hay không, tức là vẫn còn cơ hội.
Anh cũng không nói gì thêm, lẳng lặng dựa người vào tường chờ đợi. Thế nhưng không hiểu sao anh vẫn cứ có dự cảm không tốt.