Chương 140
Thì ra là vậy!
Bất giờ anh mới hiểu ra, mục tiêu thực sự của đối phương là khách sạn Hồng Thái!
Trịnh Quốc Nguyên vẫn chưa ngừng cười: “Này Trương Minh Vũ, mày ngoan ngoãn làm một con chó của nhà họ Lâm không tốt hơn à? Tại sao cứ phải chạy tới trêu ngươi tao hả?”
“Tao đoán để nâng đỡ mày lên làm ông chủ của khách sạn Hồng Thái, nhà họ Lâm đã tốn không ít công sức đâu nhỉ?”
“Đáng tiếc… nó sắp rơi vào tay tao rồi!”
Trương Minh Vũ vẫn bình thản như cũ, cười hỏi: “Một người không có cổ phần vẫn đòi làm ông chủ khách sạn cơ à?”
“Mày nói bừa!”
Trịnh Quốc Nguyên giận dữ quát ầm lên: “Mày có biết tao đang giữ 30% cổ phần không?”
Anh chỉ mỉm cười đáp lại: “Vậy nếu tôi nói cổ phần của ông đã mất hết rồi thì sao?”
Anh thầm tính thời gian, chắc mẩm bây giờ Trần Đại Phú đã xử lý xong chuyện cổ phần rồi.
Nhưng ông ta lại phá lên cười: “Ha ha ha! Một nhà họ Lâm bé tí cũng dám mơ tưởng đến cổ phần của tao hả? Thế mày có biết cổ phần của tao đứng trên danh nghĩa của ai không?”
Mấy người cô gái tóc xanh không ngừng cười giễu cợt.
Đúng là bọn họ đã được mở rộng tầm mắt. Không ngờ Trương Minh Vũ lại là ông chủ của khách sạn Hồng Thái.
Nhưng cũng chẳng có ích gì. Dù anh có là ông chủ thì cũng chỉ là một kẻ vô dụng hay là ông chủ cũ mà thôi!
Nghĩ tới đây, trên mặt bọn họ đều hiện lên vẻ châm chọc.
Trương Minh Vũ cũng không hề luống cuống. Anh chậm rãi lấy điện thoại, ung dung gọi tới một số.
Điện thoại nhanh chóng được nối máy…
Trịnh Quốc Nguyên nhíu mày, không đoán được Trương Minh Vũ còn muốn làm gì nữa.
Anh vẫn bình tĩnh cười nói: “Chủ tịch Trần, ông giải quyết cổ phần của Trịnh Quốc Nguyên tới đâu rồi? Đã chuyển nhượng sang cho tôi chưa?”
Nghe xong, da đầu Trịnh Quốc Nguyên lập tức căng cứng lại.
Không một ai để ý tới, Long Tam vốn đứng sau lưng Trương Minh Vũ đã biến mất tự bao giờ.