Chương 113
Anh vốn đang sợ không dám xuống nước, giờ đây lại có cảm giác ghét bỏ nước bẩn.
Tõm!
Tô Mang nhảy thẳng xuống hồ nước.
Trương Minh Vũ nhìn theo mới giật mình phát hiện cô ấy đã đội mũ bơi từ bao giờ.
Người ta thường nói kiểu tóc sẽ quyết định nhan sắc của một người nhưng câu nói này không hề có tác dụng với Tô Mang.
Dù cho mái tóc bị che đi, ngũ quan tinh xảo của cô ấy vẫn khiến cho người người cảm thán!
“Mau xuống đây nào”, cô ấy vẫy tay với anh.
Trương Minh Vũ lấy lại tỉnh táo mới chậm rãi nhảy xuống, nhịp tim tăng nhanh đột ngột.
Tô Mang bắt đầu di chuyển trong làn nước, đẹp như một nàng tiên cá.
Anh liếc mắt nhìn quanh, thấy có không ít đàn ông đang lặng lẽ đến gần bọn họ. Ai cũng dán mắt lên người Tô Mang.
Đáng ghét! Bọn háo sắc!
Anh khinh bỉ nghĩ thầm, không hề nhớ tới bản thân mình mới giống kẻ mê gái.
Tô Mang rướn người lên khỏi mặt nước.
Giữa làn nước dập dềnh, cô ấy lại càng xinh đẹp không gì sánh được!
Đến cả Trương Minh Vũ cũng ngắm đến mê mẩn!
Cô ấy lại vẫy tay với anh: “Tới đây nào, em nói sẽ chơi với chị rồi cơ mà”.
Anh gật đầu đáp lại.
Nhưng khi anh đang định rẽ nước đi tới chỗ cô ấy, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Chào người đẹp, anh chơi với em một lát nhé? Kỹ thuật bơi của anh cũng tốt lắm đấy”.
Trương Minh Vũ cau mày nhìn sang, thấy đối phương là một người đàn ông trẻ tuổi.
Trông cũng khá là tuấn tú, da dẻ trắng trẻo.
Bên cạnh hắn ta còn có ba bốn cô gái trang điểm tỉ mỉ. Có lẽ là vì ở trong nước nên lớp phấn đã trôi gần hết.
Mấy cô gái kia nũng nịu nói: “Anh Dịch làm gì thế? Chúng em có nhiều người như vậy vẫn không đủ cho anh chơi à?”
Dịch Thanh Thần nhíu mày, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Tình ý dạt dào trước đó cũng lập tức tan thành mây khói.
Con người sợ nhất là bị so bì.
Vốn cũng được coi là xinh đẹp hơn người, nhưng so với Tô Mang lại biến thành rác rưởi.