Bầu không khí trong phòng vô cùng kỳ lạ.
Tuy Quý Phàm Trạch không từ chối Trầm Tiếu làm nũng muốn cùng họ ăn cơm, nhưng vẻ mặt đã bắt đầu trầm xuống. Khi ngồi xuống, dưới cái nhìn đầy lạnh lùng của anh, Trầm Tiếu lại giành lấy chỗ ngồi bên cạnh Chung Ngải.
Dì Hà là người thức thời, bà đã đoán ra được nguyên nhân từ sắc mặt biến đổi không ngừng của Quý Phàm Trạch, túm lấy cánh tay của Tiếu Tiếu, “Con lại đây ngồi cùng dì.”
“Không chịu, con muốn ngồi gần cô Baymax cơ.” Đầu nhỏ của cậu bé lắc như trống bỏi, chu miệng nói: “Lúc nào ba cũng để con và cô ngồi cùng nhau mà.”
Đầu Trầm Tiếu nhỏ, không với tới bàn ăn, bèn rúc cả người vào trong lòng Chung Ngải, giống như sợ có người tách hai người họ ra vậy. Vết thương ở chân của bé gần như đã khỏi hẳn, thạch cao trên đùi được gỡ ra, nhưng đùi phải vẫn chưa được linh hoạt mấy, giờ đang buông thõng xuống ghế, chỉ có mỗi cái chân ngắn nhỏ bên trái đung đưa.
Không biết có phải do bị tiếng “Ba” kích thích hay không, mà con ngươi Quý Phàm Trạch lập tức tối đi. Vào lúc gượng gạo như vậy, Chung Ngải nói cái gì cũng bằng thừa, chỉ có thể nhìn anh xin lỗi, giống như đang nói “Quên đi, không thì nhường đứa nhỏ một chút”.
Trước khi Quý Phàm Trạch chạm phải ánh mắt cô, anh đã cứng nhắc dời tầm mắt nên không phát hiện ánh mắt của cô.
Anh nhếch mắt liếc Trầm Tiếu. Tuy cậu còn nhỏ nên không nhận ra được bầu không khí kỳ lạ của bữa cơm, nhưng vẫn có thể cảm giác được người đàn ông này không thích mình, vả lại còn muốn ngồi gần cô Baymax. Là người thành công đoạt được chiếc ghế dựa, trên mặt Trầm Tiếu toát lên vẻ vui sướng, bé lè lưỡi với Quý Phàm Trạch, rồi làm mặt quỷ.
“Cô Baymax là của cháu và ba.”
Giọng nói non nớt vang lên, rõ ràng chỉ nói lên sự ngây thơ của trẻ con, hoặc nói cho đúng là ý muốn chiếm hữu, giờ phút này lại giống như một mồi lửa, châm một phát đã khiến bàn ăn nổ tung.
Trong lòng Chung Ngải trùng xuống, không cần ngẩng đầu thì cô cũng có thể đoán được ánh mắt bây giờ của Quý Phàm Trạch lạnh lẽo đến mức nào, cô miễn cưỡng vỗ đầu Trầm Tiếu, “Con đừng nói lung tung, ngoan nào.”
“…”
Nào biết hành động tiếp theo của Quý Phàm Trạch đã khiến cho mọi người trên bàn cơm đều há hốc mồm vì ngạc nhiên.
Anh gọi nhân viên phục vụ lấy chiếc ghế dành cho trẻ em đến, dùng hai tay nhấc Trầm Tiếu ngồi vào ghế dựa, ngay lúc Chung Ngải cảm thấy trút được gánh nặng vì hành động săn sóc này thì Quý Phàm Trạch lại nhấc cả Trầm Tiếu và chiếc ghế lên rồi đặt xuống cạnh dì Hà.
Mà anh cứ thản nhiên ngồi xuống chỗ bên cạnh Chung Ngải.
Vị trí này là của anh, chứ không liên quan gì đến hai cha con họ Trầm cả.
Suy nghĩ của Chung Ngải và dì Hà bị một tiếng khóc kéo trở về, Tiếu Tiếu vừa khóc vừa nói: “Chú xấu xa bắt nạt con… Con ghét chú xấu xa…” Đừng nghe tiếng khóc của bé rất vang mà lầm, ánh mắt lại nhút nhát sợ sệt, ngấn nước mắt nhìn trộm Quý Phàm Trạch, giống như con thỏ nhỏ gặp phải đại ma vương vậy.
“Không khóc, không khóc, để dì Hà gắp đồ ăn ngon cho con.” Dì Hà kìm lại nỗi kinh ngạc trong mắt, vội vàng gắp miếng đùi gà vào trong bát Tiếu Tiếu, dỗ bé: “Tiếu Tiếu ăn nhiều một chút, cao lên rồi mới ngồi cạnh cô được.”
Nghe bà nói vậy, Tiếu Tiếu càng thêm tủi thân, nước mắt như chuỗi hạt châu bị đứt tràn ra từ đôi mắt đen lúng liếng, không gì cản nổi. Đứa trẻ kháu khỉnh bụ bẫm này vẫn luôn ngoan ngoãn, rất ít khi khóc, đây cũng là lần đầu tiên Chung Ngải thấy thằng bé khóc nhiều như vậy, vội vàng lấy giấy ăn trên bàn, nghiêng người lau nước mắt cho bé.
Trong lúc hỗn loạn, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Đỗ Vũ Hề đang chậm rãi đi vào thì nhìn thấy cảnh này, chợt ngẩn người. Cô ấy khẽ gật đầu với Quý Phàm Trạch và Chung Ngải, sau đó nhìn thẳng vào Tiếu Tiếu không ngừng rơi nước mắt.
Khuôn mặt nhỏ của đứa trẻ trắng nõn như búp bê sứ, trong mắt vẫn còn mấy giọt nước tràn ra, cái miệng nhỏ nhắn vì nức nở mà cong lên, nhìn qua rất dễ khiến người khác sinh lòng yêu thương.
Thấy Vũ Hề nhìn đến mất hồn, Chung Ngải ngượng ngùng giới thiệu: “Đây là con bạn tôi, vừa nãy chịu chút ấm ức.”
Từ “ấm ức” này vừa lọt vào tai Quý Phàm Trạch, con ngươi màu đen của anh liền hiện lên vẻ u oán.
Đỗ Vũ Hề “Ồ” một tiếng, cô ấy khom người, hai tay chống trên đầu gối, đưa mặt lại gần Tiếu Tiếu, nhìn thẳng vào bé, “Bạn nhỏ, cô dẫn con ra đại sảnh xem cá cảnh nhiệt đới nhé?” Giọng nói của cô ấy rất đỗi dịu dàng.
Nghe vậy, Tiếu Tiếu đang khóc thút thít lập tức ngừng lại.
Đối với mấy đứa trẻ tuổi này, dùng thú vui mới để ngăn chặn mọi rắc rối là biện pháp hiệu quả nhất. Đột nhiên bé trợn tròn mắt, nhìn chị gái xa lạ kia, lại quay đầu nhìn Chung Ngải, giống như muốn cô đồng ý. Thấy Chung Ngải gật đầu, bé mới ngoan ngoãn đáp “Vâng ạ”.
Đỗ Vũ Hề dẫn Tiếu Tiếu ra ngoài, dì Hà cũng lấy cớ vào nhà vệ sinh rời đi một lúc.
Trong phòng yên ắng hẳn, trên bàn nhìn trống không, chỉ có mấy bộ đồ ăn tinh xảo ánh lên ánh sáng nhàn nhạt.
“Anh cần gì phải làm vậy chứ?” Chung Ngải không nhịn được bèn nghiêng đầu hỏi Quý Phàm Trạch.
Tuy giọng cô rất nhỏ nhưng ý oán trách lại rất rõ ràng, Quý Phàm Trạch cố kìm lại nỗi khó chịu vào lòng, miễn cưỡng duy trì sắc mặt nhạt nhẽo. Anh biết rõ nguyên nhân mình không có cảm tình với Trầm Tiếu, nhưng không ngờ được mình lại ganh đua với một đứa trẻ đến vậy.
Từ khi nào mà người đàn ông luôn không thể hiện cảm xúc ra mặt lại trở nên thiếu kiên nhẫn đến thế?
Đến cả chính Quý Phàm Trạch cũng không biết mình bị làm sao. Nhất thời, anh không biết nên dùng ánh mắt nào để nhìn Chung Ngải, chỉ đành nhíu mày, duỗi tay gắp cho cô một miếng cá, uể oải chuyển chủ đề: “Ăn cơm trước đã.”
Chung Ngải khẽ mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Bữa cơm này, mọi người đều ăn không thấy ngon. Chỉ có mình Trầm Tiếu sau khi khóc quấy được xem cá cảnh nhiệt đới xong là mỉm cười, vứt hết mấy chuyện tủi thân ra sau đầu, bé tràn đầy hứng thú theo sát Vũ Hề cùng thảo luận xem đâu là cá mẹ, đâu là cá con.
Tiễn khách đến cửa, Đỗ Vũ Hề xoa chỏm tóc trên đầu Trầm Tiếu, cười dịu dàng, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết: “Nếu con thích ngắm cá thì lần sau đến tìm cô.”
“…”
Chung Ngải liếc Đỗ Vũ Hề với vẻ nghi hoặc, hóa ra cô gái này không lạnh lùng đến thế. Ở trước mặt trẻ con, trên người cô ấy bỗng toát lên sự dịu dàng thân thiết, ấm áp khiến người ta không nói nên lời.
“Hóa ra cô thích trẻ con nha.” Chung Ngải bừng tỉnh.
Một câu nói bình thường lại khiến nụ cười nhạt trên mặt Đỗ Vũ Hề cứng lại. Khi gật đầu, trong đầu cô hiện lên rất nhiều thứ, mà lúc cô muốn bắt lấy hình ảnh đó thì đầu cô lại trống rỗng.
Có lẽ vì đã mất đi, cho nên mới nhớ nhung.
Hoặc vì mất đi quá lâu rồi, nên cô đã không còn nhớ rõ khuôn mặt non nớt kia. 5 năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, lại đủ để thay đổi quá nhiều thứ, cho dù gặp lại anh trong biển người mênh mông, có lẽ cô cũng không nhận ra.
Một nỗi chua xót xộc vào xoang mũi, Vũ Hề vội vàng cúi thấp người để dùng ý cười cay đắng che lấp nó, cô nhìn theo bóng hình dì Hà dẫn Tiếu Tiếu rời đi, trong lòng chợt trở nên buồn bã.
Nếu bé cưng của cô còn ở bên, thì chắc cũng lớn tầm đứa bé này nhỉ?
***
Quý Phàm Trạch dừng xe ở trước cửa nhà ăn, anh kéo tay Chung Ngải, “Giờ vẫn còn sớm, em muốn đi đâu nữa?”
Đừng nhìn vừa rồi người đàn ông này thẳng tay bắt nạt đứa trẻ mà lầm, bây giờ anh lại trở thành một người hiền lành lương thiện, cũng không nắm chặt tay Chung Ngải, chỉ như có như không lấy mu bàn tay chạm vào đầu ngón tay cô, dò xem phản ứng của cô.
Chung Ngải cũng không thật sự tức giận, đôi khi đàn ông còn có mặt trẻ con hơn cả mấy đứa trẻ, nhất là người như Quý Phàm Trạch. Nhìn anh có vẻ lạnh lùng, chín chắn, nhưng không có nghĩa là anh không có cảm xúc. Có lẽ do từ nhỏ đến lớn quá suôn sẻ nên đã khiến anh quá tự tin và kiêu ngạo, nhưng anh lại không đủ bao dung, đôi khi vẫn rất xấu tính.
Nhìn thì cứ tưởng Quý Phàm Trạch là một người đàn ông hoàn hảo nhưng vẫn có một chút không hoàn hảo, lại rất chân thực.
Nghĩ như vậy, ngay cả Chung Ngải cũng thấy ngạc nhiên, hình như cô càng ngày càng hiểu thêm về người đàn ông này hơn rồi.
Thấy tay cô buông thõng bên người chứ không tránh né, Quý Phàm Trạch đủ tự tin, nhẹ nhàng sờ vào lòng bàn tay cô, ngón tay dần cong lại, rồi nắm lấy cả bàn tay cô. Trên tay nóng lên, Chung Ngải hoàn hồn, nhìn anh chăm chú. Dưới ánh trăng, cặp lông mày hẹp dài dần rút đi sự sắc bén, thay vào đó là sự dịu dàng khó cưỡng.
Chung Ngải cụp mắt, giọng áy náy: “Đêm nay em đi thăm ba mẹ, đã lâu không trở về rồi.”
Mắt Quý Phàm Trạch ánh lên nỗi buồn bã, “Vậy để anh lái xe đưa em đi.”
“Không cần đâu. Nhà mẹ em ở gần đây thôi.” Cô quay đầu lại, chỉ về phía sau.
Thành phố được bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ, Quý Phàm Trạch nhìn sang liền thấy thấy mấy toà nhà dân cư cao chót vót trong đêm. Từ rất xa đã có thể nhìn thấy ánh sáng của hàng ngàn ngôi nhà bên cửa sổ.
“Ký túc xá của Cục Tài Nguyên và Đất Đai?” Do trung tâm thương mại thường cần đất đai, nên Quý Phàm Trạch thường giao thiệp với Cục Tài Nguyên và Đất Đai, anh cũng rất quen thuộc với vấn đề này.
Chung Ngải gật đầu, vuốt tóc mái hai lần do bị gió đêm thổi đi, “Em đi đây.”
Ngón tay Quý Phàm Trạch giật giật, do dự giữa nên giữ cô lại hay nên buông ra, cuối cùng vẫn lặng lẽ thả tay cô ra, “Em đi đường cẩn thận, về đến nhà thì gọi điện cho anh.”
“Vâng.”
Bóng hình Chung Ngải đã biến mất ở góc phố lấp lánh ánh đèn neon, Quý Phàm Trạch vẫn đứng sững tại chỗ, anh chợt nhớ tới món quà mua từ Hong Kong còn để trong cốp xe, biết thế anh đã bảo cô mang về cho ba mẹ trước.
***
Chung Ngải quen đường lên lầu ấn chuông cửa, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không ai ra mở.
Ba mẹ không ở nhà sao?
Không đúng lắm. Cô áp sát tai vào cửa để nghe ngóng, mơ hồ nghe được tiếng khóc nức nở truyền tới. Tưởng TV quá ồn ào nên hai vợ chồng già không nghe thấy, cô đành dùng sức ấn chuông cửa hai lần.
Cuối cùng cánh cửa cũng được mở ra.
“Ba.” Chung Ngải vừa mới chào hỏi, còn chưa kịp nở nụ cười đã cứng lại: “Ba sao vậy?”
Sắc mặt Từ Hải Đông cũng không tốt hơn là bao, trên mặt không còn nhìn thấy ý cười như xưa nữa. Ông cau mày, nếp nhăn giữa ấn đường càng thêm rõ ràng dưới ánh đèn.
“Con vào rồi nói sau.” Ông thở dài, nghiêng người để Chung Ngải vào nhà.
Ai ngờ khi tiến vào phòng khách, Chung Ngải càng kinh ngạc hơn.
TV không bật, tiếng khóc từ sô pha truyền đến. Chung Tú Quyên che ngực dựa vào ghế sô pha, đôi mắt thì sưng vù, trên bàn trà đặt một hộp thuốc hạ huyết áp và máy đo huyết áp.
“Hai người cãi nhau à?” Khi hỏi câu này, chính Chung Ngải cũng thấy không tin nổi. Từ Hải Đông là người thành thật, rất ít khiến mẹ già tức giận, là một người chồng rất tốt.
Chung Tú Quyên không nói lời nào, cũng không nhìn Chung Ngải, bà nhắm mắt lại, khoát tay, giống như không muốn nói gì.
Từ Hải Đông xoa thái dương, bảo Chung Ngải vào phòng.
Cô còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì đã nghe thấy Từ Hải Đông nói: “Vừa nãy Lý Kinh Sinh gọi điện đến.”
Chung Ngải bỗng rùng mình, cô phải dựa vào tường mới có thể đứng vững được.
Khó trách Chung Tú Quyên tức giận đến nỗi tái phát bệnh cao huyết áp, Lý Kinh Sinh còn có thể có chuyện gì chứ, chắc chắn là nhắc lại chuyện cũ rồi, Chung Ngải mím môi, hỏi Từ Hải Đông: “Có phải ông ta lại mắng con dựa vào đàn ông hãm hại Mạnh Tình không?”
Từ Hải Đông không trả lời ngay, hai tay ông chắp sau lưng, vẻ mặt nghiêm trọng. Khi mở miệng, cổ họng ông như bị một lớp cát bao phủ: “Tiểu Ngải, năm đó mẹ con chịu thiệt từ mẹ Mạnh Tình, con không thể bước theo vết xe đổ của Tú Quyên được……”
Lượng tin tức quá lớn, đầu óc Chung Ngải trống rỗng trong hai giây, “Ba, ba nói thế là có ý gì?”
Từ Hải Đông giơ tay vỗ vai cô, sức lực không nhỏ lại mang theo sự thương tiếc của cha dượng dành cho con gái, ông cố gắng khiến giọng nói của mình nhu hòa hơn: “Con có biết Mạnh Tình và con cùng thích một người đàn ông không?”
… Mạnh Tình thích Quý Phàm Trạch?!
Một tiếng nổ lớn vang lên trong màng nhĩ của Chung Ngải, giống như viên đạn phát nổ tạo thành từng đám mây lớn hình nấm, sương mù đen dày đặc lấp kín ngực cô chỉ trong nháy mắt.
Hô hấp cô nghẹn lại, phải tạm dừng nửa nhịp, “Không… Không thể nào?” Nhất định là cô nghe lầm rồi.
Từ Hải Đông giữ lấy hai vai cô, đỡ lấy thân thể mềm oặt như sắp ngã của cô, “Là sự thật. Tiểu Ngải à, chuyện của con, vốn dĩ làm ba mẹ không nên can thiệp vào. Nhưng mà…” Dừng một chút, rốt cuộc ông vẫn không nói được mấy lời tàn nhẫn, chỉ đành nói: “Tóm lại con phải xử lý chuyện này cho tốt, đừng để bản thân bị tổn thương nhé?”
“…”
Chung Ngải lặng người, cô không còn nghe rõ Từ Hải Đông nhắc nhở điều gì, cũng không nhớ rõ mình đã rời đi như thế nào. Lý Kinh Sinh không ngừng quấy rầy hai mẹ con cô, tin tức lần sau càng bất ngờ hơn lần trước, khiến cô không hiểu nổi Mạnh Tình đã cho người cha dượng này loại uống thuốc gì nữa. Nhưng những điều không còn quan trọng nữa rồi, bên tai Chung Ngải chỉ quanh quẩn câu nói kia – Đừng để bi kịch năm đó tái diễn.
Trời, nói thay đổi liền thay đổi ngay.
Ánh trăng ẩn mình sau mây đen, ngôi sao trên bầu trời cũng dần thưa thớt.
Đèn đường ở khu phố rất tối, ánh sáng lờ mờ như bị bóng đêm nuốt chửng. Môi Chung Ngải run lẩy bẩy, khi chạy xuống lầu, cô cảm thấy bản thân như ngã vào vực sâu tối tăm vô tận.
Hai chân gần như không phải của cô nữa, cô lảo đảo đi đến cửa tiểu khu, ngay cả đèn pha nhấp nháy ở mui xe cũng không phát hiện ra.
Chiếc xe dừng lại trước mặt cô rất lâu.
Đến khi tiếng còi vang lên, Chung Ngải mới đột ngột giật mình, dừng chân lại.
Cô cúi đầu thì thấy chỗ mình đứng chỉ cách mui xe có một centimet. Đèn pha chói mắt, cô cuống quít giơ tay che mắt, nhìn vào chỗ ghế lái.
Sau đó, một hình bóng quen thuộc đập vào đáy mắt cô.