Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau ly hôn, tôi nổi tiếng - Tống Gia Đào Hoa

Edit: Daisy

Này ——

Đây là tình huống gì?

Tiểu Mạch cả kinh cằm cũng muốn rớt xuống.

Lúc trước video 30 phút tổng nghệ, cô cũng có xem, cô cũng đích xác phát hiện ra Duyên Thần trước kia luôn luôn lãnh khốc hiện tại càng ngày càng ỷ vào chị Nhuyễn Nhuyễn, mỗi lần chị Nhuyễn Nhuyễn  đi đến đâu, anh ta liền theo tới đó, chẳng khác gì một tiểu chó săn, nhưng trong video, cũng không tới nông nỗi động tay động chân như vây a......

Hơn nữa sâu trong lòng cô vẫn cảm thấy, video kia hẳn là hiệu quả của việc cắt nối biên tập!

Không thể hoàn toàn là sự thật!

Nhưng hiện tại?

Như thế nào, như thế nào liền dũng cảm như vậy  a?!

Trước công chúng, thế nhưng đến tay cũng nắm rồi, cái này nếu là kín đáo, chẳng phải là...... Cho nên chỉ nội trong mấy ngày ngắn ngủn, rốt cuộc giữa họn họ đã xảy ra chuyện gì?!

Ahh ahh hh.

Lòng bát quái của Tiểu Mạch sắp hừng hực như thiêu đốt, sôi trào lên!

Bất quá, bát quái thì bát quái, khiếp sợ thì khiếp sợ, Tiểu Mạch vẫn là phân rõ được điểm mấu chốt giữa chủ yếu và thứ yếu, cô xem xét trước sau, xác định không có người, sau đó không đợi Ôn Nhuyễn cùng Kỷ Duyên quay đầu lại, dùng đôi tay che lại khuôn mặt, lùi về sau một chút, trong miệng nói, “Cái kia, chị Nhuyễn Nhuyễn, duyên.... Duyên Thần, bên ngoài có rất nhiều fans, anh chị.... anh chị nhanh lên a.”

“Em.... em  ở bên ngoài thủ.”

Nói xong.

Truyện đăng tại: diendanlequydon.

Truyện đề cử: Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Chủ Ngươi Thật Xấu

Cũng không chờ hai người trả lời, trực tiếp xoay người, chay  ra ngoài nhanh như chớp.

Chờ đến lúc Ôn Nhuyễn quay đầu kêu cô ấy, Tiểu Mạch sớm đã không còn bóng dáng, nghĩ đến những lời nói vừa rồi của Tiểu Mạch, biết em ấy khẳng định đã hiểu lầm...... Ôn Nhuyễn bất đắc dĩ mà nói không nên lời nhìn về phía em ấy rời đi, xác định đã không còn nhìn thấy người nữa đành quay đầu lại nhìn Kỷ Duyên.

Cũng may vừa rồi là Tiểu Mạch.

Nếu đổi là người khác thấy tình cảnh vừa rồi cũng không biết nên xử lý như thế nào, không chừng còn bị đưa lên mạng, cô có muốn thanh minh cũng không thanh minh được.

Lắc lắc tay của mình cũng không có hành động nào khác, Kỷ Duyên hiện tại vẫn là bộ dáng khiếp sợ không thôi như vừa rồi, đôi mắt như bị một tầng sương mù nồng đậm che đậy, khuôn mặt càng là lộ ra bộ dáng như bị đả kích rất lớn.

Ôn Nhuyễn hít một hơi thật sâu, tự nói với mình không được nóng giận, cô miễn cưỡng giọng nói  còn có chút ôn hòa mà hỏi, “Cậu rốt cuộc bị làm sao vậy?”

Nói xong.

Lại nhìn binh giữ nhiệt màu trắng trong tay cậu ta, cau mày tựa hồ có chút do dự mà hỏi: “Trà này khó uống như vậy sao?”

Cô cảm thấy uống khá được mà.

Mẹ của Ôn Nhuyễn rất yêu thích trà nghệ, nên từ khi còn nhỏ cô đã mưa dầm thấm đất mà học theo một chút, rất thích tự mình phối trà, trà cẩu kỷ táo đỏ này là trà mà chính cô thường hay dùng.

Nói đạo lý một chút, liền tính là khó uống cũng không đến mức lộ ra bộ dáng như gặp quỷ như thế này chứ.

Hỏi nửa ngày cũng không thấy Kỷ Duyên lên tiếng.

Ôn Nhuyễn dùng một cái tay khác nhàn rỗi quơ quơ trước mặt cậu ta.

Thấy cậu ta  vẫn phản ứng gì, Ôn Nhuyễn cho rằng cậu ta xảy ra chuyện thật, không cản được mà nhăn mi lại, vừa định gọi điện thoại bảo Tiểu Mạch hoặc Bách Phi vào, nhưng không đợi cô có động tác, rốt cuộc đã nghe được kia giọng nói quen thuộc xuất hiện ở bên tai: “Cô ——”

Giọng nói có chút khàn, cũng rất nhẹ, còn mang theo một chút do dự và không tin tưởng, nhưng cũng đủ làm cho Ôn Nhuyễn nghe rõ.



“Tôi đây.” Cô cầm di động, vội vàng đáp, ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Duyên, trên mặt không giấu được lo lắng, “Cậu rốt cuộc bị cái gì vậy? Đang êm đẹp, đột nhiên thành như vậy, làm tôi sợ muốn chết.”

Kỷ Duyên nhấp môi, nhìn Ôn Nhuyễn, không lên tiếng.

Cậu ta kỳ thật có rất nhiều lời muốn nói muốn hỏi, lại không biết nên nói như thế nào, trên mu bàn tay trắng nõn  còn có chút hồng, đó là dấu vết lưu lại bởi vì vừa rồi quá khiếp sợ nên không cầm vững bình giữ nhiệt bị nghiêng đổ nước ấm ra nơi mu bàn tay.

Nước vẫn còn ấm, lập tức khiến cho mu bàn tay đỏ lênmột mảnh.

Đầu lưỡi cũng bị nước ấm làm cho có chút tê dại.

Nhưng cậu một chút cũng không cảm thấy đau, hoặc là nói...... Vì trong lòng quá khiếp sợ nên đã sớm làm cậu mất tri giác.

Kỷ Duyên chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn người trước mắt, vẫn là thái độ khiếp sợ, do dự, thất thần, sau đó dùng giọng nói như mất tiếng mà hỏi: “Cái... cái trà này, là cô pha sao?”

Đây đúng là một vấn đề quá ngu ngốc.

Nhưng Kỷ Duyên lại phảng phất như không có cảm giác, cậu ta dùng ánh mắt gần như bị bệnh, không hề chớp mắt mà nhìn Ôn Nhuyễn, chờ cô trả lời.

“Cậu......”

Đôi lông mày của Ôn Nhuyễn đã chau lại như hai ngọn núi, suy nghĩ trong lòng cô có phải hay không Kỷ Duyên uống trà nên bị choáng váng, bằng không như thế nào lại hỏi ra vấn đề ngu xuẩn như vậy?

Nhưng nhìn vào ánh mắt cậu ta, lại có cảm giác cậu ta hình như là thật sự rất muốn biết vấn đề này, mím môi, Ôn Nhuyễn lại bất đắc dĩ không nói nên lời mà nhìn cậu ta, đáp: “Đương nhiên là tôi pha, bằng không cậu tưởng ai pha?”

“Kia ——”

Kỷ Duyên khàn giọng nói, tiếp tục hỏi: “Năm tôi 12 tuổi sinh bệnh năm, trong nữa tháng đó trà cũng là...... cô pha?”

Lời này.

Cậu ta nói  rất chậm rất chậm, lúc nói xong lời cuối cùng, giọng nói phát ra càng lúc càng nhỏ, cậu ta không rõ tâm trạng của mình với Ôn Nhuyễn lúc này là như thế nào, cầm bình giữ nhiệt trong tay đều đã nổi lên gân xanh.

Kỷ Duyên cứ như vậy mà ngửa đầu, không chớp mắt nhìn Ôn Nhuyễn, cậu nói không nên lời trong lòng lúc này lá ý tưởng gì...... Thật giống như, cậu  đang hy vọng cô nói đúng, lại cũng không hy vọng cô nói đúng.

Chưa bao giờ cậu ta rối rắm như bây giờ, lúc này  tràn ngập trong lòng câu thật sâu, làm cả người cậu ta thoạt nhìn đã thấy không xong rồi.

Ôn Nhuyễn nghiêng nửa đầu, có chút nghi hoặc mà nhìn Kỷ Duyên.

Nhìn không thấu cậu ta đang suy nghĩ gì, nhưng đối với chuyện trước kia đã qua lâu mà cậu ta vẫn còn nhớ làm cho Ôn Nhuyễn có chút giật mình, “Cậu còn nhớ rõ?” giọng nói của cô cũng không  giấu được sự kinh ngạc.

Trên mặt lúc này nở nụ cười, là cái loại nhớ lại việc xưa mà tươi cười, “Cậu lúc ấy cái gì cũng không chịu ăn, tôi cùng Kỷ Hề đều lo lắng gần chết, bất quá cái khuôn mặt trước sau như một của cậu lúc đó làm bọn tôi không dám nói chuyện cùng cậu.”

“Cũng không có gì khác,  pha trà thì còn được, bất quá......” Ôn Nhuyễn cười nói: “Tôi còn tưởng rằng  lúc ấy cậu sẽ không uống đâu?”

Bằng không sao cái tên nít ranh này không nói được một câu cám ơn.

Tay cô vừa rồi còn bị nắm chặt đột nhiên đã bị người ta buông lỏng ra, Ôn Nhuyễn có chút kinh ngạc mà liếc mắt nhìn Kỷ Duyên, thấy cậu ta thất hồn lạc phách mà ngồi trên ghế, tóc mai lất phất  ở trên trán, che đi nửa khuôn mặt, mí mắt lúc này gục xuống che khuất đi đôi mắt hơi rũ, đem suy nghĩ trong ánh mắt của cậu đều giấu đi.

Không biết, cũng nhìn không ra cậu ta đang suy nghĩ gì.

Ôn Nhuyễn vừa xoa cổ tay đã đỏ bừng vừa mở miệng, giọng nói nghi hoặc: “Cậu không sao chứ?”

Hôm nay Kỷ Duyên cũng quá kỳ quái.

Ôn Nhuyễn trước nay chưa từng thấy qua Kỷ Duyên như vậy.

Còn đang muốn hỏi lại thì di động lúc này vang lên, là Tiểu Mạch gọi, Ôn Nhuyễn nhìn thoáng qua Kỷ Duyên, nhận điện thoại, “Alo, Tiểu Mạch, sao vậy?”

“Chị Nhuyễn Nhuyễn......”

Tiểu Mạch không biết đang ở địa phương nào, kế bên người đang rất ồn ào, em ấy giống như đang trốn tránh ai đó, giọng nói rất nhỏ, “Chị cùng Duyên Thần còn đang tốt không? fans bên ngoài đang nháo lên rồi, hai người mà không ra, đoán chừng fans đã nghĩ  đến biện pháp mà đi vào đó.”

Ôn Nhuyễn có thể nghe được đầu bên kia điện thoại ngoại trừ giọng nói của Tiểu Mạch, còn có giọng nói của những người khác, hẳn là cách đó hơi  xa, nhưng vẫn  có thể nghe thấy được.

- “Như thế nào mà còn chưa có tới a? Chuyến bay không phải báo đã tới rồi sao? Liền tính là lấy hành lý, cũng nên tới rồi đi.”



- “Có phải hay không có chuyện gì a?”

- “Chẳng lẽ bọn họ rời đi trước từ chỗ khác?”

......

Âm thanh hết đợt này đến đợt khác, mặc dù nhìn không thấy, nhưng Ôn Nhuyễn có thể tưởng tượng ra được tình cảnh như thế nào, cô mở miệng " Chị bình thường, nhưng....."

Ôn Nhuyễn  nhìn thoáng qua Kỷ Duyên, thấy  biểu tình của cậu ta vẫn là có chút không thích hợp, Truyện đăng tại: diendanlequydon đang do dự có nên hay không chờ Kỷ Duyên nghỉ ngơi một chút rồi mới đi ra ngoài, không đợi cô nói chuyện, Kỷ Duyên bên kia đã lên tiếng: “Đi thôi.”

Cậu ta mang lên ba lô, kéo va ly đi, giống như đã khôi phục lại bộ dáng lúc trước, nhưng chỉ cần quan sát kỹ một chút, là có thể thấy được tay đang kéo valy của cậu ta đang phát run nhè nhẹ.

“chị Nhuyễn Nhuyễn, chị nói gì?” Tiểu Mạch đầu bên kia điện thoại không nghe được lời nói của Kỷ Duyên, chỉ nghe được câu nói vừa rồi của Ôn Nhuyễn, “Nhưng......”

Nhưng cái gì?

“Không có việc gì, bọn chị hiện tại đang đi ra.” Ôn Nhuyễn cau mày nhìn bóng dáng của Kỷ Duyên  rồi nói với Tiểu Mạch.

“Được, đúng rồi, chị Nhuyễn Nhuyễn, chị cùng Duyên Thần nhớ  một trước một sau tách nhau ra mà đi......” Tiểu Mạch ở bên kia, vừa che lỗ tai lại, vừa nói chuyện điện thoại với Ôn Nhuyễn, “Fans bên này thật sự là quá nhiều, hai người nếu ra cùng nhau, em đoán chừng chút nữa sẻ mất khống chế đó.”

“Hơn nữa......”

Câu nói kế tiếp, Tiểu Mạch chưa kịp nói, nhưng Ôn Nhuyễn lúc nay sao lại không hiểu? Ôn Nhuyễn cười cười, nói “Đã biết” xong liền tắt điện thoại.

Kỷ Duyên kéo hai  cái va ly, đứng ở một bên chờ Ôn Nhuyễn, cậu còn đang cúi đầu, thấy không rõ biểu tình trên mặt cậu ta là cái gì, cũng không biết cậu ta đang suy nghĩ cái gì...... Ôn Nhuyễn đem điện thoại bỏ vào trong túi, sau đó kéo va ly của mình từ trong tay của Kỷ Duyên, giọng nói quan tâm mà hỏi: “Cậu không có việc gì chứ?”

Kỷ Duyên nghe thấy lời này, ngón tay đang cầm trên thanh kéo của va ly đột nhiên run lên.

Kỷ Duyên ngước mắt nhìn Ôn Nhuyễn  một cái, tựa hồ trầm mặc một lúc, lại lắc lắc đầu, dùng giọng nói rất nhỏ mà trả lời: “Không có việc gì.”

“Không có việc gì liền tốt.” Ôn Nhuyễn cũng không tiếp tục hỏi Kỷ Duyên nữa, chỉ nghĩ là cậu ta thật sự đói đến choáng váng đầu óc, vừa đi vừa nói, “Cậu tí nữa kêu Bách Phi mua một chút thức ăn đi.”

“Cậu đó, đã lớn như vậy làm sao lại giống như lúc nhỏ thế, một chút cũng không biết tự chăm sóc bản thân mình.”

Trong miệng còn đang lải nhải nói chuyện, nhớ tới lời dặn vừa rồi của Tiểu Mạch, cô lại nói với cậu ta, “Đúng rồi, fans bên ngoài rất nhiều, đợi lát nữa tôi cùng cậu tách ra đi, cậu trước hay là tôi trước?”

“Cô trước.”

“Được rồi.”

Ôn Nhuyễn nghĩ nghĩ, fans của mình còn ít, đi trước hẳn là cũng không chậm trễ bao nhiêu thời gian, đã đi gần đến cửa ra, cô đã nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Mạch, dừng bước chân lại nói với Kỷ Duyên nói một câu, “Tôi ra trước đây.”

Kỷ Duyên gật gật đầu, không nói chuyện.

Thẳng đến khi Ôn Nhuyễn xoay người rời đi, Kỷ Duyên đột nhiên hô: “Ôn Nhuyễn.”

Giọng nói có chút dồn dập và gấp gáp.

“Hả?”

Ôn Nhuyễn không biết việc gì nên xoay người nhìn cậu ta, “Làm sao vậy?”

Đèn sân bay rất sáng, Kỷ Duyên nhìn thấy Ôn Nhuyễn xoay người, nhìn thấy cô đang  kéo cái va ly xinh xắn đứng ở đó, nhìn trên nụ cười ôn hòa lại động lòng người trên mặt cô, đôi mắt cậu ta hơi lóe lên, hơn nửa ngày mới khàn giọng nói: “...... Không có việc gì.”

“Đi đường bình an.”

Tựa hồ có chút ngoài ý muốn Kỷ Duyên sẽ nói như vậy, Ôn Nhuyễn cười một cái, hướng cậu ta phất phất tay, “Cậu cũng vậy.”

Nói xong.

Nàng liền cùng Tiểu Mạch tiếp tục đi về phía trước.

Mà Kỷ Duyên  đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng Ôn Nhuyễn rời đi, chậm chạp cũng không có động tĩnh gì
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!