Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau ly hôn, tôi nổi tiếng - Tống Gia Đào Hoa

Lúc đến quán ăn Trung Quốc đã có không ít người ở đây .

Bốn người Ôn Nhuyễn cùng với bốn vị đại ca camera liền chọn một phòng bao, chờ đến khi đóng cửa lại thì âm thanh ồn ào bên ngoài mới dần biến mất, lúc này có người phục vụ đi vào để chờ gọi món, mọi người củng quen thuộc món ăn trung.

Chúc Nguyệt là người thèm ăn nhất, nhìn mấy người Ôn Nhuyễn rồi một bên xem thực đơn, một bên nói, “Cho một phần sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu, ngô, cùng với canh cá hầm cải chua ,tạm thời liền như vậy đi.”

Người phục vụ cười nói “Vâng”, sau đó châm trà cho mọi người rồi liền rời đi

Chúc Nguyệt cùng Kỷ Duyên quan hệ không tồi, sau khi uống ngụm trà để giảm bớt cảm giác đói bụng, liền cau mày tức giận gọi điện mà hỏi Kỷ Duyên, một lúc sau thấy đầu bên kia không có chút phản ứng, cô nhìn về hướng Tô Lam Lam, trầm giọng nói: “Hai người vừa rồi có việc gì? đang êm đẹp, Kỷ Duyên như thế nào cơm tối cũng không ăn liền rời đi?”

Kỷ Duyên tính tình không được tốt.

Nhưng cũng chưa từng không nói gì mà đã đi.

Tô Lam Lam đang rót trà.

Nghe vậy, cô ta ngẩng đầu nhìn Chúc Nguyệt, nhẹ nhàng cười một cái, “Cũng không có nói gì nha, bất quá A Duyên tính tình từ trước đến nay đều là như thế , tính tình từ nhỏ đến lớn rất ngoan cố, em đã quen rồi” nói xong, lại nhìn mắt Ôn Nhuyễn, ánh đèn chiếu xuống trên khuôn mặt cười , trở nên càng thêm ôn nhu, tiếng nói tinh tế hỏi: “Ôn Nhuyễn tỷ không phải cũng biết sao?”

Ôn Nhuyễn nhíu nhíu mày, không biết Tô Lam Lam hôm nay cọng dây thần kinh nào bị chập mạch rồi, động một chút liền nói đến cô, còn đặc biệt thích cùng cô nhắc việc xưa.

Hai người trước kia cũng đâu có thân thiết như vậy.

Lười không muốn quan tâm, nhận chung trà của Từ Nghiên , ôn nhu nói câu “Cảm ơn”, lúc này mới nhìn Tô Lam Lam, nhàn nhạt mở miệng, “Tôi không biết.”

Tô Lam Lam nghe vậy, ánh mắt khẽ nhúc nhích, còn muốn nói gì đó, bên kia Chúc Nguyệt cũng đã dâng lên tâm trạng cảnh giác, cô cùng Tô Lam Lam tuy rằng tiếp xúc không gọi là nhiều, nhưng cũng biết nữ nhân này chính là một con ong vàng có kim độc.

Nhìn thì nhu nhu nhược nhược thế, thật ra độc đến muốn chết, lúc trước cô cùng tên cẩu nam nhân kia còn không phải là bị ả ta lừa gạt đến đau khổ sao?

Ai biết ả hiện tại nói những lời này,có giấu giếm ý nghĩa nào khác?

Liền tính không có.

Nhưng mấy ngày nay ở chung, ai cũng đều thấy được Kỷ Duyên vẫn là rất nghe lời Ôn Nhuyễn, mỗi lần Ôn Nhuyễn nói cái gì, Kỷ Duyên đều là người đầu tiên đồng ý, lúc tổng nghệ phát sóng tập đầu, fans của Kỷ Duyên xem thái độ này đối với Ôn Nhuyễn, chắc là sẽ nhao nhao lên mà mắng chửi người.

Đúng lúc người phục vụ gõ cửa, đem đồ ăn vào.

Chúc Nguyệt lên tiếng, “Được rồi, không có việc gì, chúng ta ăn cơm trước đi, lúc về đem thức ăn cho hắn, tên tiểu tử kia có bệnh bao tử, không thể nhịn đói được.”

Chúc Nguyệt nói như vậy.

bên kia Tô Lam Lam không có nói gì, miệng cười tủm tỉm đáp, “Ừ, chúng ta ăn cơm trước đi.”

Thức ăn của quán này vẫn là rất thuần khiết, cả nhóm ăn đến cảm thấy mỹ mãn, chờ lúc Ôn Nhuyễn đi tính tiền , Tô Lam Lam kiểm tra trên Weibo, quả nhiên nhìn thấy ảnh chụp Kỷ Duyên cùng Ôn Nhuyễn trên ảnh chụp hot search.

Ảnh chụp góc độ chọn rất tốt.

Từ lúc Kỷ Duyên đi qua đem kem cho Ôn Nhuyễn, đến hai người sóng vai ngồi cùng nhau, ánh mặt trời chiếu xuống ở trên người bọn họ , tổng cộng chín tấm, mặc kệ là chính diện vẫn là mặt bên, đều rất là đẹp.

Ngay cả tiêu đề cũn viết là ——

【 nam nữ vai chính bước ra từ manga. 】

Bình luận phía dưới ồn ào huyên náo, bất quá lần này fans Kỷ Duyên không mắng người được, mặc kệ nhìn từ góc độ nào, đều thấy toàn là Kỷ Duyên chủ động trước, "duyên phấn" tuy rằng hung tàn, nhưng cũng không phải người không phân biệt phải trái, bằng không lúc trước cũng sau khi trắng đen được làm rõ, đầu tiên hướng về phía Ôn Nhuyễn mà xin lỗi.

Trừ bỏ người qua đường bốn phía ở ngoài khen ngợi, cũng có mấy người duyên phấn hận rèn sắt không thành thép mà nói 【nhóc con, tỉnh táo lại đi, dưới chân núi nữ nhân đều là lão hổ, không cần tùy tiện mắc mưu a a a 】

Tô Lam Lam mặt mỉm cười nhìn ảnh chụp, nhưng tay cằm chặt di động đến ngón tay đều xanh lên, vị trí của cô ta dựa vô trong mặt, bên người cũng không có ai, ngay cả camera đều chỉ quay mặt cô ta.(?không hiểu phải edit đoạn này sao :(( )

Cô ta không có do dự lưu lại mấy tấm hình này, sau đó cắt chỉnh sữa lại rồi click mở Weibo của Lâm Thanh Hàn , nhìn thời điểm không ai chú ý, tay lại khẩn trương, nhấp môi, chọn vài tấm có góc độ ái muội nhất rồi gửi tin nhắn cho Lâm Thanh Hàn.

Cô ta biết thủ đoạn của mình cũng không tính cao minh.

Nhưng ở trên chuyện tình cảm, thủ đoạn có cao minh hay không cũng không có việc gì, dùng được là được.

Kỷ Duyên cùng Lâm Thanh Hàn không phải đều thích Ôn Nhuyễn sao? Kia cô liền dùng sự ngờ vực cùng ghen ghét làm cho hai người bọn họ kiềm chế lẫn nhau ,cô ta tắt đi di động, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt cười đến rạng rỡ.

Ôn Nhuyễn bước vào cửa, nhìn bộ dáng Tô Lam Lam lúc này cười lúm đồng tiền như hoa.

Bước chân liền ngừng lại một chút, trong lòng cảm giác có chút không thoải mái, không nhìn nữa, quay đầu nói với bọn Từ Nghiên “Từ lão sư, tính tiền xong rồi, chúng ta đi thôi.”

“Được.”

Từ Nghiên cười, lại hỏi: “có cầm hóa đơn không? Em trở về nhớ ghi chép lại, còn có tiền chị cùng Chúc Nguyệt hôm nay mua lễ vật , cũng ghi rõ lại.”

“Chị yên tâm đi, em nhớ rồi.”

Ôn Nhuyễn vừa nói vừa muôn đóng gói đồ ăn lại cho Kỷ Duyên, nhưng tay vừa mới với qua, Tô Lam Lam liền đứng lên, cười nói: “Để em làm.”

Ôn Nhuyễn thấy không sao cả nên thu hồi tay, liền đi lên phía trước cùng nói chuyện với Chúc Nguyệt

Chờ cả nhóm trở lại biệt thự, đã 8 giờ.

Trong nhà không mở đèn, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu ra một ít ánh sáng, con mèo tam thể nghe được tiếng động, nhẹ nhàng kêu meo, nó quen thuộc Ôn Nhuyễn nhất, đi đến bên chân cô, liền cọ cọ vào chân rồi kêu lên vài tiếng.

Chúc Nguyệt mở đèn lên, nghe thấy thanh âm, liền cười mắng: “Con mèo xấu xa này, hồi sáng chị chơi với nó lâu như vậy, như thế nào chỉ nhớ em vậy?”

“Chắc là đói bụng rồi.”

Ôn Nhuyễn cười đem nó ôm lên ngực, hôm nay lúc đi, cô có chuẩn bị tốt thức ăn nước uống, nhìn thoáng qua, đều ăn sạch, “Em đi làm đồ ăn cho nó.” Lúc nói chuyện, lại nhìn thoáng qua phòng của Kỷ Duyên .

Nhìn thấy Tô Lam Lam đi đến, cô cũng không nói gì, thu hồi ánh mắt mang theo mèo nhỏ đi vào phòng bếp.

Chờ nàng lo xong cho mèo nhỏ, lúc dọn dẹp xong, dưới lầu đã không ai, đồ ăn mang về vẫn đặt trên bàn, Ôn Nhuyễn nhíu nhíu mày, mắt nhìn chằm chằm vào phòng của Kỷ Duyên,không phải có bệnh bao tử sao?

Giữa trưa cũng ăn rất ít.

Hắn không đói bụng?

Bất quá suy nghĩ một chút, Tô Lam Lam nói, hắn đều không nghe.

Lời nói của cô, em ấy càng không muốn nghe, nghĩ vậy, Ôn Nhuyễn cũng không nói gì nữa, tắt đèn rồi bước lên lầu.

Chúc Nguyệt đã tắm rửa xong.



Trong phòng cameras đều bị che lại, cô không quan tâm hình tượng mà nằm hình chữ đại (大) , Miệng nói, “Ông có lỗ tai không, tiếng bước chân lớn như vậy, ông cũng không nghe được? Nếu như không ăn gà được, tỷ đây liền đem ông sút.”

Nghe được Ôn Nhuyễn tiến vào.

Chúc Nguyệt tháo một bên tai nghe xuông rồi hỏi, “Nhuyễn Nhuyễn, ăn gà không?”

Cùng Chúc Nguyệt ở chung hai ngày, Ôn Nhuyễn biết vị này ở bên ngoài là một thiên hậu lãnh khóc, nhưng thực tế là một thiếu nữ nghiện game, cô hiện tại chơi trò chơi này chính là game ăn khách nhất bây giờ 《 tuyệt địa sinh cầu 》, cũng chính là trò chơi ăn gà .

Ôn Nhuyễn không thích chơi trò chơi, cười lắc lắc đầu.

Vốn đang muốn hỏi một chút Chúc Nguyệt có biết hay không Kỷ Duyên bị làm sao vậy, nhưng nghe cô nàng mắng người chơi bên kia, miệng muốn nói lại nhắm lại, cô cười cười, cũng không có hỏi nhiều.

Chờ lúc cô rữa mặt xong, Chúc Nguyệt đã ngủ rồi, tri kỷ để lại cho cô đèn đầu giường .

Ôn Nhuyễn trong lòng có chút ấm áp, nhìn chăn bị xốc lên, có chút bất đắc dĩ thay Chúc Nguyệt đấp lại, tóc còn chưa chải, cô ngồi ở trên giường một bên chải tóc, một bên lấy di động ra nhìn.

Mấy ngày nay.

Vị fans kia của cô luôn nhắn tin cho một số địa chỉ quán ăn ngon mà rẻ cùng địa điểm du lịch.

Hôm nay giữa trưa bọn họ đi đến nhà hàng hắn đề cử, ăn ngon, giá còn tiện nghi.

Lại nói tiếp.

Nhưng thật ra còn chưa có cảm ơn người ta.

Cô mười phần tự nhiên click mở tin nhắn, tính toán nhìn xem vị fans đáng yêu kia nhắn cái gì, nhưng từ đầu đến cuối củng không thấy được tin nhắn mới nào.

Ôn Nhuyễn cau mày click mở, cuộc trò chuyện còn dừng lại ở ban ngày, lúc hắn đề cử.

Từ đó về sau.

Không có một cái tin nào mới.

Không biết là làm sao vậy, nhìn tin nhắn giao diện, nàng trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, giống như là thói quen có người nói chuyện phiếm mỗi ngày, mỗi ngày có người phát dự báo thời tiết, nhắc nhở cô chú ý giữ ấm.

Nhưng đột nhiên có một ngày, người này liền biến mất, không lưu lại chút nào tin tức.

Tay điểm ở giao diện tin nhắn.

Ôn Nhuyễn ôm di động, giật mình nhìn lại.

Bất tri bất giác.

Cô lại cười, là bất đắc dĩ lắc đầu bật cười, cô đây là suy nghĩ cái gì vậy? Bất quá là một vị fans hư vô mờ mịt mà thôi, ngay cả người nhận thức nhiều năm còn rời đi huống chi là vị này chỉ biết qua internet, sờ củng sờ không tới.

Đem điện thoại đặt ở một bên.

Tóc còn chưa chải xong, Ôn Nhuyễn đơn giản đứng dậy, tính toán đi dưới lầu bồi mèo nhỏ chơi một chút.

Đã 10 giờ,căn biệt thự đều an an tĩnh tĩnh, bất quá lúc xuống lầu, Ôn Nhuyễn liền phát hiện trong phòng khách đèn sáng, trong phòng bếp còn truyền đến không nhỏ động tĩnh ,là ai còn chưa ngủ sao?

Đi đến dưới lầu.

Cô nhìn thấy bóng dáng kia, có chút kinh ngạc, “Cậu còn chưa ngủ?”

Kỷ Duyên nghe được tiếng nói nên quay đầu, nhìn thấy Ôn Nhuyễn, vốn định mở miệng, nhưng không biết nghĩ đến cái gì lại nhắm chặt miệng, quay đầu không lý với cô.

Tiểu tử này

Lại khó chịu cái gì vậy?

Ôn Nhuyễn không có lời nào mà nhìn bóng dáng của Kỷ Duyên , cô nhìn thoáng qua phòng khách, cũng không tìm được mèo nhỏ, đoán là nó củng ngủ rồi, vốn dĩ tmuốn trực tiếp lên lầu, nhưng nhìn thấy Kỷ Duyên không biết ở mần cái gì, mùi khét đều truyền ra tới.

Thở dài, vẫn là đi qua.

Đoán chừng là đồ ăn đều nguội lạnh, tiểu tử này tính hâm nóng lại đây, nhưng hiển nhiên đứa nhỏ ngốc này không biết canh được độ nóng cùng thời gian, đồ ăn trong nồi đều cháy, nhìn củng không nhìn được

Cô đứng ở một bên, nhìn thấy khuôn mặt đep trai có một chút tái nhợt, cau mày hỏi: “Bệnh bao tử tái phát?”

Kỷ Duyên không có trả lời.

Đúng là hiện tại toàn thân đều không thoải mái, bệnh bao tử đích xác tái phát, nhưng cũng không phải như vậy khó chịu, từ nhỏ đến lớn, hắn đều đã quen, có đôi khi chịu đựng một chút liền hết.

Hắn không quen chính là tâm tình của mình hiện giờ.

Không cao hứng.

Không thỏa mãn.

Sinh khí, còn có một ít ghen ghét.

Hắn rất ít khi có cảm giác như vậy, mấy năm nay, cảm xúc của hắn vẫn luôn là bình tĩnh, vô luận là thành danh lấy thưởng, hay là danh hiệu đỉnh cấp thần tượng, cũng không làm thay đổi cảm xúc.

Nhưng từ khi bị Tô Lam Lam vạch trần .

cảm xúc phức tạp đó chen chúc tới như thủy triều, tràn ngập ở bên trong trái tim.

- “A Duyên, anh biết cảm tình của Ôn Nhuyễn đối Thanh Hàn ca , em sợ anh về sau sẽ đau thương thôi.”

- “Anh đó, thật là một chút cũng đều không hiểu tâm tư phụ nữ, Ôn Nhuyễn cùng anh Thanh Hàn đã ly hôn, nhưng như vậy nhiều năm cảm tình không phải giả, anh xem Ôn Nhuyễn đối với anh là cái dạng gì, đối với anh Thanh Hàn lại là cái dạng gì?”

- “Chỉ có khi nghe được tên anh Thanh Hàn , chị ấy cảm xúc mới có chút dao động, anh cùng chị ấy ở chung mấy ngày nay, có thấy chị ấy đối với anh và những người khác, có gì khác nhau sao?”

Những lời nói này giống như là ma âm, vẫn luôn quanh quẩn bên tai cậu ta.

Làm cậu đứng ngồi không yên, ngủ cũng không được, cả người đều bực bội đến khó chịu.

Không muốn nói chuyện cùng Ôn Nhuyễn.

Kỷ Duyên quay đầu, nhấp môi tiếp tục cầm nồi sạn hâm thức ăn của mình

Ôn Nhuyễn nhìn động tác của Kỷ Duyên , vẻ mặt chợt ngốc, cô cũng không biết mình đắc tội cậu ta lúc nào? Rõ ràng lúc sáng còn ngoan ngoãn, còn biết mua kem cho cô ăn, như thế nào hiện tại lại biến thành bộ dáng chó chết này.



Cô thật sự không muốn quan tâm cậu ta nữa.

Muốn trực tiếp xoay người rời đi, dù sao cô cũng không nghĩa vụ đi chăm sóc vị tiểu thiếu gia này không biết lại phát bệnh gì như thế này .

Bất quá suy nghĩ đến Chúc Nguyệt nói cậu bị bệnh bao tử, còn có khuôn mặt trắng bệch khi phát bệnh, bước chân cũng không nỡ rời đi, một lần nữa quay đầu nhìn cậu , hỏi nhẹ nhàng , “Cái này khẳng định không thể ăn, cậu nếu là đói, tôi nấu chén mì cho cậu?”

Nói xong.

Thấy cậu ta không đáp ứng, cũng không cự tuyệt.

Ôn Nhuyễn cũng không nói cái gì khác, mở tủ lạnh ra, cầm hai phần thịt , một trái cà chua cùng với trứng gà, còn có mì Dương Xuân mang theo từ ở nhà đến.

Kỷ Duyên đứng ở tại chỗ, nhấp môi, nhìn bóng dáng của cô.

Rõ ràng nghĩ muốn nói cự tuyệt, nếu cô đối hắn và những người khác không có gì khác biệt, nếu cô còn thích Lâm Thanh Hàn, thì củng đừng có nên tốt với hắn.

Dù sao, cậu ta cũng hiếm lạ gì

Nhưng khi nhìn đôi mắt cong cong ý cười kia, lời muốn nói vọt đến cổ họng rồi vẫn không nói nên lời.

Cậu ta biết.

Nếu cậu ta nói, cô khẳng định sẽ không chút do dự mà rời đi, về sau sẽ không quan tâm cậu nữa.

Không biết trầm mặc bao lâu, đến lúc bên kia truyền đến tiếng xắt rau , hắn mới bưng nồi lên, đem thức ăn bị cháy bỏ vào thùng rác, sau đó ngoan ngoãn đi rữa nồi.

Động tác Ôn Nhuyễn rất mau.

Không bao lâu, liền nấu xong một chén mì rau xanh và cà chua , trên mặt còn có một quả trứng chiên, nhìn rất ngon miệng.

“Được rồi, đi ăn đi.” Ôn Nhuyễn vừa lau tay, vừa cùng Kỷ Duyên nói: “Ăn xong rồi nhớ rữa chén và nồi, đừng để tới ngày mai, biết không?”

“Biết.”

Còn rất là nghe lời.

Ôn Nhuyễn cũng không nói thêm gì nữa, tóc đã chải xong, lăn lộn như vậy một lúc, cô cũng có chút mệt, vừa định lên lầu, nhưng lúc đi ngang qua Kỷ Duyên, đột nhiên nghe được một câu, “Cô còn thích Lâm Thanh Hàn sao?”

Đó là thanh âm rất nhẹ, nhẹ đến Ôn Nhuyễn cũng không nghe được rõ ràng lắm, cô quay đầu, có chút nghi hoặc nhìn cậu ta, “Cái gì?”

Kỷ Duyên nhìn cô.

Mặt đen lại, môi mỏng mím lại, hắn mở miệng, tính nói lại một lần nữa, “Cô” nhưng lời còn chưa nói ra, lại đột nhiên nói, “Không có gì.”

Nói xong.

Cậu ta cũng không nhìn Ôn Nhuyễn, bưng chén mì đến bàn ăn.

Cô nhìn bóng dáng của Kỷ Duyên, Ôn Nhuyễn liền giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc(không hiểu được đây là tình huống gì) dường như, cô cũng không phải người nói nhiều, thấy cậu ta không muốn nói nên cũng không hỏi nữa.

Chỉ nói lại một câu:

“Tôi lên lầu, cậu cũng đi ngủ sớm một chút.”

Kỷ Duyên nhìn bóng dáng của cô, không nói gì.

Mắt thấy Ôn Nhuyễn lên lầu, con mèo tam thể không biết trốn ở nơi nào lại xuất hiện, nó theo mùi hương chạy đến bên chân Kỷ Duyên ,sau đó ngửa đầu, nhìn cậu ta, “Meoo.”

Kỷ Duyên cúi đầu nhìn lại, nhìn thấy đôi mắt sạch sẽ và trong suốt của nó, không biết như thế nào liền nghĩ tới Ôn Nhuyễn.

Trầm mặc chăm chú nhìn thật lâu .

Hắn duỗi tay đem nó ôm vào ngực, giống như nâng niu ngọc quí ,vỗ nhẹ nhẹ đầu nó.

Lầu hai.

Ôn Nhuyễn sợ đánh thức Chúc Nguyệt, tay chân nhẹ nhàng đi vào phòng.

Đèn trong phòng đã sớm tắt, cô theo ánh trăng, sờ soạng tìm được giường của mình, từ trên tủ đầu giường tìm được di động của mình, vốn là muốn xem mấy giờ.

Nhưng vừa mới mở di động liền nhìn thấy một thông báo nhắc nhở, 【 you are my sunshine :đã gửi đến cho bạn một tin nhắn】

Thời gian.

1 phút trước.

nháy mắt trong lòng nhảy lên.

Không biết xuất phát vì cái gì, Ôn Nhuyễn vẫn là click mở tin nhắn.

-【 ngày mai La Mã 14-20c, ra đường nhớ mang đồ chống nắng. 】

Thời điểm nhìn thấy tin nhắn này, Cảm xúc của Ôn Nhuyễn vừa rồi còn có chút phiền muộn giống như đột nhiên đã bị vuốt phẳng, khóe miệng cong lên một chút, đôi mắt cũng thập phần trong trẻo, giống như hai hồ nước trong mát, cười lên sẽ nổi gợn sóng.

Cô cười nhắn tin trả lời:

-【 Được, đã biết. 】

Vốn dĩ cho rằng người này hẳn là đã ngủ, không nghĩ vừa mới nhắn tin trả lời, bên kia liền nhắn lại , giống như là luôn cầm di động bên người, 【 Cô còn chưa ngủ? 】

Ôn Nhuyễn nhìn vào di động một lúc, có chút kinh ngạc người này còn chưa ngủ.

Đại khái là vị fans này đem đến cho cô cảm giác không giống, các fans khác mỗi lần nhắn tin cho cô đều gọi là nữ thần nữ thần , nhưng người này hắn trước nay đều sẽ không nói những lời này.

Giống như là một người bạn già tri kỷ.

Lúc thì nói thời tiết, lúc thì nói công việc, khi thì chỉ dẫn địa điểm quán ăn, cách nói chuyện không tính lá quen thuộc, nhưng thái độ lại như là đối với một người bằng hữu.

Đại khái là bởi vì duyên cớ này đi

Ôn Nhuyễn do dự một lúc, vẫn là nhắn trả lời, 【 bạn vì sao còn chưa ngủ? 】

Lúc này đây bên kia dường như trầm mặc. Lúc Ôn Nhuyễn cho rằng hắn sẽ không trả lời,khung tin nhắn lại xuất hiện một câu, 【 Cô thích Kỷ Duyên à? 】
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!