Nói thật, đối diện với đôi mắt sâu thẳm và lạnh lùng của anh ta, trái tim tôi chợt nảy lên một cách khó hiểu, hơi có chút ngại ngùng lúng túng. Dù sao thì cái đêm lạnh lẽo đó vẫn còn nguyên vẹn trong trí nhớ của tôi, chuyện vốn cũng xảy ra chưa lâu nên tất nhiên là anh ta vẫn còn nhớ.
Hành vi của tôi vào đêm đó thật cuồng loạn, trong ấn tượng của Bùi Thiên Vũ tôi còn định tự sát, nhếch nhác và thảm hại đến không thể thảm hại hơn được nữa. Mà lúc này, tôi lại ở đây ân ái, tỏ ra hạnh phúc với Tân Hạo Đình, đúng là tự vả mặt mình.
Trước cái nhìn của Bùi Thiên Vũ, tôi thấy hơi mất tự nhiên, bất giác hạ bàn tay đang khoác lên cánh tay của Tân Hạo Đình xuống, mỉm cười với anh ta.
Đám đông vừa thấy Triệu Thiên Phát đến liền nhao nhao lao tới vây quanh ông ta, chào hỏi ân cần như sợ mình rớt lại đằng sau, trong đó có cả Tân Hạo Đình.
Tôi đứng bên cạnh lạnh lùng quan sát đám người đó, đúng là rất “chân thành”. Tôi thấy ánh mắt Bùi Thiên Vũ nhìn lên người Tân Hạo Đình một lúc, tôi dám chắc là trong mắt anh ta đã hiện lên một tia khinh thường.
Triệu Thiên Phát không giới thiệu Bùi Thiên Vũ với mọi người, anh ta cũng không có ý chủ động làm quen với đám người này. Anh ta chỉ bước đến bên cạnh tôi, hờ hững nói: “Cô Lăng! Ồ, tôi nên gọi cô là bà Tân mới phải nhỉ.”
“Tôi vẫn thấy gọi “cô Lăng” nghe thuận tai hơn!” Tôi ậm ờ nước đôi, nói: “Không ngờ hôm nay anh cũng đến.”
“Ừm.” Anh ta nhấp một ngụm rượu, liếc nhìn tôi một cái, nhẹ giọng hỏi: “Xem ra hôm nay tâm trạng cô rất tốt?”
“Thì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn thôi. Anh đã nói, tất cả đều phải dựa vào bản thân mình mà.” Tôi đáp rất gãy gọn: “À phải rồi, anh Bùi, tôi vẫn chưa biết cách thức để liên lạc với anh. Áo khoác của anh vẫn ở chỗ tôi, hôm nào đó tôi có thể mời anh ra ngoài nói chuyện, tiện thể trả lại áo khoác cho anh được không?”
Bùi Thiên Vũ rũ mắt xuống nhấp một ngụm rượu, không nói cho tôi biết cách thức liên lạc với mình. Xem ra anh ta không muốn nói cho tôi biết, tôi cũng không truy hỏi nữa.
Đúng lúc này Tân Hạo Đình bước về phía chúng tôi, thấy tôi và Bùi Thiên Vũ đang nói chuyện, anh ta mỉm cười đi tới, vươn cánh tay ra ôm lấy tôi, hỏi: “Hoa Dao, vị này là...”
“Ồ, vị này là anh Bùi Thiên Vũ của tập đoàn Bác Thụy Thiên Vũ.” Tôi giới thiệu với Tân Hạo Đình, sau đó nhìn Bùi Thiên Vũ, nói: “Anh Bùi, đây là chồng tôi, tổng giám đốc Tân Hạo Đình của Đỉnh Hâm.”
Tân Hạo Đình rất nhiệt tình mà chủ động đưa tay ra, nói: “Rất hân hạnh được gặp anh Bùi.”
Bùi Thiên Vũ lãnh đạm nhếch khóe miệng lên, đáp: “Rất hân hạnh được gặp anh.”
Sau đó anh ta hoàn toàn không có ý muốn bắt tay với Tân Hạo Đình, quay sang nhìn tôi nói: “Thất lễ rồi.”
Nói xong, Bùi Thiên Vũ cũng không có ý chào hỏi Tân Hạo Đình mà quay người rời khỏi đám đông ồn ào chỗ chúng tôi. Dường như anh ta không có hứng thú với buổi tiệc này, chỉ là một trợ lý mà trông anh ta thật lạnh lùng và cao ngạo.
Tân Hạo Đình hơi khó chịu, hỏi tôi: “Anh ta làm chức vụ gì ở Bác Thụy Thiên Vũ vậy? Sao lại ngạo mạn như vậy?”
“Buổi đấu thầu lần trước, chính anh ta đã thay mặt tổng giám đốc Triệu tổ chức.” Tôi giải thích một cách đơn giản, thực ra rốt cuộc Bùi Thiên Vũ này có vai trò gì ở Bác Thụy Thiên Vũ, tôi cũng thật sự không biết.
Tân Hạo Đình hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm: “Ha! Xem ra rất kiêu căng, còn khó tiếp xúc hơn tổng giám đốc Triệu.”
Tân Hạo Đình là người như vậy, khá coi trọng thể diện. Điều này có liên quan đến môi trường sống của anh ta khi còn nhỏ, từ trong cốt tủy đã có một loại tự ti trời sinh, luôn sợ người khác khinh thường mình. Từ sau khi có được Đỉnh Hâm, anh ta dường như đã tìm được điểm tựa, tìm được “chỗ chống lưng”, rất thích có người tâng bốc, nịnh nọt mình.
Hóa ra tôi cũng biết anh ta có vấn đề như vậy, nhưng khi ấy tôi không muốn thừa nhận. Có lẽ thật sự yêu một người là không nhìn thấy khuyết điểm của người đó. Vì thế mỗi lần như vậy, tôi đều “giấu nhẹm” khuyết điểm của anh ta đi, làm mờ những mặt xấu xí của anh ta.
Nhưng bây giờ, trước sự phản bội của Tân Hạo Đình đối với tôi, trước sự thật tàn nhẫn và phũ phàng, tôi không thể không thừa nhận, một kẻ vong ân phụ nghĩa, một kẻ tiểu nhân bỉ ổi đến em gái của mình cũng có thể đưa lên giường, tôi còn yêu anh ta được nữa ư?
Bây giờ tôi đối với Tân Hạo Đình chỉ còn lại sự buồn nôn và chán ghét, dường như tôi đã vượt qua được trạng thái nhu nhược, vì yêu anh ta mà mất đi khả năng phân biệt, phán đoán. Vì thế trong mắt tôi, khuyết điểm này của Tân Hạo Đình đã trở nên vô cùng rõ ràng.
Tôi liếc nhìn anh ta, còn ánh mắt anh ta vẫn đang nhìn chằm chằm vào hướng Bùi Thiên Vũ rời đi như một loài rắn rết, khuôn mặt cau lại, tỏ rõ vẻ không vui. Tôi thầm mắng anh ta một câu, đồ đê tiện bỉ ổi! . ngôn tình hoàn
Đến gần cuối buổi tiệc, tôi lại chạm mặt Bùi Thiên Vũ. Anh ta và tổng giám đốc Triệu đang chào tạm biệt mọi người, xem ra bọn họ sắp rời đi.
Có rất nhiều người đon đả ân cần với bọn họ, đương nhiên là Tân Hạo Đình cũng không ngoại lệ, anh ta cũng bước lên trước vẫy tay chào tạm biệt để thể hiện cảm giác tồn tại của mình.
Nhưng Bùi Thiên Vũ lại đi đến bên cạnh tôi, khoảnh khắc lướt qua vai tôi, anh ta đã nhét vào trong tay tôi một mẩu giấy.