Đám fan não tàn đó không thèm quan tâm đây là đâu, cũng không cần biết phải trái đúng sai, căn bản là mặc kệ tình hình thực tế mà chỉ một lòng muốn khiến cho mọi chuyện trở nên hỗn loạn hơn.
Cửa sổ của phòng bệnh bị đập, cửa sổ bị cạy ra, bọn họ điên cuồng ném trứng sống, rau hư, cá tôm thối vào đầu tôi giống như phát điên khiến cả phòng bệnh rơi vào tình trạng vô cùng thê thảm, hôi thối vô cùng, đống hỗn độn dơ bẩn này chẳng khác gì bãi rác công cộng ở bên ngoài.
Cục diện đã rơi vào thế mất kiểm soát, Trương Kính Tùng vì che cho tôi nên cũng bị ném trứng thối khắp người, từ mặt đến đầu và cổ đều giàn giụa chất nhầy màu vàng từ trong những quả trứng chảy ra.
Sau đó có lẽ bệnh viện đã phải gọi cảnh sát, mãi cho đến lúc cảnh sát đưa đám người gây rối và giải tán đám đông ra khỏi bệnh viện thì trò hề kinh khủng này mới coi như kết thúc.
Sau khi nghe tin, Đào Tuệ San lập tức chạy đến, nhìn thấy tôi run lên vì sợ hãi, cô ấy cũng không ngại bẩn mà trực tiếp ôm chầm lấy tôi rồi khóc nức nở.
Có lẽ nước mắt của tôi đã khô cạn từ buổi tối ngày hôm qua rồi, giờ phút này ngoại trừ việc run rẩy vì sợ hãi đám đông đang điên cuồng ngoài kia, trong lòng tôi chẳng còn cảm xúc gì.
Y Mộc tức giận đến mức trực tiếp chạy đến khu phòng bệnh cao cấp của Mạc Tiểu Kiều để nói lý với Bùi Thiên Vũ, nhưng cuối cùng chỉ đành tay trắng trở về, nghe nói ở đó có rất nhiều vệ sĩ canh gác để Mạc Tiểu Kiều nghỉ ngơi, xem ra đã có chuẩn bị từ sớm rồi, Y Mộc không làm được gì khác đành trở về, nhưng vẫn tức đến mức xanh mặt.
Tôi khẽ kéo Trương Kính Tùng một cái rồi vô cùng bình tĩnh nói: "Xuất viện thôi."
Trương Kính Tùng gật đầu, sau khi trao đổi với Đào Tuệ San một lúc, Trương Kính Tùng mới gọi điện thoại cho bố mẹ của tôi, anh ta nói tôi theo anh ta đi công tác ở thủ đô nên sẽ trực tiếp xuất viện đi làm luôn.
Trước khi đi, tuy Đào Tuệ San đã lau người cho tôi hết một lượt nhưng trông bản thân tôi vẫn nhếch nhác chật vật như cũ.
Trương Kính Tùng với mái tóc đầy chất nhầy nhụa từ trong quả trứng tràn ra dùng một chiếc xe lăn để đẩy tôi ra ngoài, trên hành lang, tôi chạm mặt Bùi Thiên Vũ đang đi thăm Mạc Tiểu Kiều, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt thâm thúy đó nhìn chằm chằm vào mặt tôi, sau đó nhìn xuống đôi chân đang bất động của tôi.
Khuôn mặt cực kỳ đẹp trai đó toát lên vẻ lạnh lùng dị thường, toàn thân lộ ra lửa giận ngút trời, tôi có thể nhìn thấy rõ hai tay của anh đang siết chặt thành quyền.
Tôi dửng dưng dời mắt đi chỗ khác rồi lướt qua anh với khuôn mặt vô cảm, đôi bên không ai lên tiếng chào hỏi nhau, cứ như những người bình thường chẳng hề quen biết nhau vậy.
Trương Kính Tùng đưa tôi về nhà anh ấy, đây cũng là lần đầu tiên tôi đến đây, anh ấy và Vệ Triết sống cùng nhau nhưng không gian rất sạch sẽ và ngăn nắp. Với sự giúp đỡ của Đào Tuệ San, tôi cố gắng tắm gội một lượt mới khiến bản thân cảm thấy mình đã thật sự sạch sẽ.
Vì để tôi được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, Trương Kính Tùng đã tịch thu điện thoại và cắt đứt mọi liên lạc của tôi với thế giới bên ngoài, tôi không từ chối mặc cho anh ta sắp xếp mọi chuyện, lần này tôi chỉ muốn yên ổn nghỉ ngơi cho tốt mà thôi.
Ban ngày Đào Tuệ San đến giúp đỡ còn mọi chuyện về đêm đều do Trương Kính Tùng toàn quyền phụ trách, thỉnh thoảng Vệ Triết cũng sẽ trở về thăm tôi, nhưng bây giờ anh ta không còn đề cập đến những vấn đề mà anh ta đang điều tra nữa, tôi cũng không hỏi, giống như nó không hề liên quan gì đến tôi, bởi vì tôi không còn cảm thấy hứng thú với nó nữa.
Thật ra tôi đã bị sự điên cuồng của đám fan não tàn kia dọa sợ rồi, tuy ngoài mặt tôi tỏ vẻ không có gì bất thường, nhưng buổi tối lại thường xuyên gặp ác mộng, có đôi khi bừng tỉnh giữa đêm sẽ thấy Trương Kính Tùng canh giữ bên cạnh tôi cả đêm, chỉ cần tôi mở mắt là sẽ lập tức nhìn thấy ánh mắt quan tâm của anh ta dành cho tôi.
Sau này lúc Y Mộc đến thăm tôi đã bất bình nói với tôi Mạc Tiểu Kiều kia chỉ bị thương ngoài da, cô ta ở bệnh viện quan sát một đêm đã nhận được không ít sự quan tâm từ mọi người, kế tiếp chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày đã có thể tiếp tục làm việc giống như không hề xảy ra chuyện gì vậy.
Tôi cười gượng, hờ hững nói với cô ấy: "Vậy là tốt rồi, cuối cùng cũng bình an vô sự."
Ai ngờ trước khi tôi hoàn toàn hồi phục thì bố mẹ tôi đã tìm được nơi ở của Trương Kính Tùng, chẳng thèm nghe một lời giải thích đã trực tiếp đưa tôi trở về nhà, tôi không nghĩ tới những bài viết tiêu cực treo trên đầu đề vẫn bị bố tôi nhìn thấy, hiện tại còn tìm được địa chỉ nhà của Trương Kính Tùng.
Bạo lực mạng cũng không vì tôi xuất viện mà dần dần biến mất, những bài viết bôi đen đó cứ không ngừng công kích giống như sóng thần ập vào người tôi, đợt sau còn mạnh hơn đợt trước.
Những lời mắng chửi vẫn diễn ra liên tục không ngừng, ngay cả tiểu khu được bảo vệ nghiêm ngặt như như Kim Vực Hoa Phủ cũng bị một lượng lớn phóng viên trà trộn vào và bao vây trước cửa nhà của tôi, phá vỡ cuộc sống bình thường của tôi và gia đình.
Kể cả lúc mẹ tôi muốn gửi đứa nhỏ đến nhà trẻ cũng không có cách nào thoát ra, Điềm Điềm chỉ có thể đứng ở cửa sổ nhìn chằm chằm vào đám đông đang nóng nảy ở bên ngoài và không ngừng hỏi tôi, vì sao lại thế này?
Loại trạng thái thế này đã cho tôi biết một sự thật, người tốt sẽ bị bắt nạt, sự im lặng của tôi chỉ khiến những người bắt nạt người khác càng thêm huênh hoang không chút sợ hãi, Lăng Hoa Dao tôi tuyệt không sẽ không âm thầm chịu đựng một mình, đây không phải tính cách của tôi.
Nhẫn nhịn thật lâu cuối cùng tôi cũng chịu hết nổi mà bộc phát, tôi gọi điện cho Vệ Triết, từ khi xảy ra chuyện đến nay đây là lần đầu tiên tôi bày tỏ thái độ của mình: "Tra, điều tra xem kẻ bày chuyện là ai, tôi muốn bảo vệ danh dự của chính mình."
Chỉ một ngày sau khi tôi đưa ra yêu cầu với Vệ Triết, Vệ Triết đã nhận được một cái USB.