Tôi thu hồi suy nghĩ của mình, đổi việc gọi điện thành tiếp tục xem điện thoại. Các bài đăng ở bên dưới liên tục đổi mới, vô số ý kiến được đưa ra, chuyện gì cũng nói ra được.
Nhưng nếu đọc kỹ thì có thể nhìn ra ba làn sóng chủ đạo, có người ủng hộ việc giao lại quyền lực cho Bùi Du Thanh, dù gì tình trạng vết thương của Bùi Thiên Vũ cũng không được khả quan, đây là tai họa ngầm lớn. Ngay cả quần chúng ăn dưa đều biết, một công ty lớn như vậy mà không có người lãnh đạo là điều hoàn toàn vô lý, chẳng lẽ cứ phải đợi Bùi Thiên Vũ tỉnh lại mới có thể kinh doanh bình thường ư?
Một tập đoàn lớn như vậy không thể bị mắc kẹt chỉ vì một mình anh, Bác Duệ Thiên Vũ phải có trách nhiệm với các đối tác của mình.
Trước mắt đây là lời kêu gọi cao nhất.
Một quan điểm khác lại cho rằng phải bảo vệ quyền lợi của Bùi Thiên Vũ, ra sức phản đối việc Bùi Du Thanh hợp nhất Bác Duệ Thiên Vũ vào thời điểm này, bà ta chỉ thay mặt thôi không được à? Dựa vào cái gì mà đòi vươn tay hợp nhất, đây chính là tâm tư của Tư Mã Chiêu.
Một số khác lại giữ thái độ trung lập, cảm thấy Bùi Du Thanh quá đáng, nhưng cũng nói rằng không thể như rắn mất đầu.
Dần dần, những tin tức này ngày càng ầm ĩ, không hề có ý ngừng công kích, người ủng hộ Bùi Du Thanh ngày càng đông, đội ngũ cũng ngày càng lớn.
Tin tức lan truyền quá nhanh, phát triển đến mức sau đó đã có rất nhiều người đang đợi thông báo chính thức về việc hợp nhất.
Tâm trạng của tôi hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi bọn họ, hơi đứng ngồi không yên.
Tiếng hô ngày càng trở nên không đáng tin cậy, cuối cùng tôi cũng không nhịn được gọi cho Triệu Quốc Tỉ, nhưng điện thoại vẫn khóa máy.
Tôi đã cảm nhận được sự hoảng loạn không thể cứu vãn, thảo nào hôm qua tôi đã nhìn thấy Lộc Minh, nhưng anh ta lại không muốn gặp tôi, anh ta đang trách cứ tôi, không có tác dụng gì trong chuyện này đúng không?
Trương Kính Tùng nhìn thấy dáng vẻ gần như suy sụp của tôi, thì rót cho tôi một ly rượu vang, rồi nhét vào tay tôi nói: "Em uống một ít đi sẽ tốt hơn đấy, đây không phải là chuyện mà chúng ta có thể kiểm soát, em cũng đừng tự trách mình nữa."
Sau đó anh ta cũng tự rót cho mình một ly, nói tiếp: “Thật ra, trong toàn bộ sự việc, có em hay không cũng không thay đổi được gì, mặc kệ tình trạng vết thương của Bùi Thiên Vũ như thế nào, thì cục diện này cũng sẽ xảy ra, vì thế em đừng ôm đồm chuyện này vào người."
“Nhưng dựa vào tình hình trước mắt, rõ ràng lần này Bùi Thiên Vũ sẽ bị thiệt.” Tôi hơi mất bình tĩnh nói.
“Cũng không hẳn.” Vệ Triết đã giữ im lặng một hồi lâu bỗng lên tiếng: “Tôi đã điều tra ra, chỉ có một địa chỉ IP của ba bên là đến từ nước ngoài, còn hai thế lực kia thì không thể tra ra. Điều này đã giải thích rõ vấn đề."
Cả Trương Kính Tùng và tôi đều nhìn anh ta, Trương Kính Tùng bỗng lên tiếng: "Tâng bốc rồi giết ư?"
Vệ Triết liền bật ngón tay cái với anh ta: "Rất có khả năng."
Tôi nhìn Trương Kính Tùng, hiểu ý 'tâng bốc rồi giết' của anh ta, nhưng chuyện này phải nắm chắc đến cỡ nào mới có thể làm được điều này.
Hôm nay, e rằng cả thế giới đều đang đếm ngược, chỉ đợi thời khắc đại hội cổ đông vào ngày mai.
Buổi tối Vệ Triết gọi cho tôi, nói rằng bên của Bùi Thiên Vũ cũng đang tranh thủ, chiều nay giám đốc Triệu đã bí mật liên lạc với một số cổ đông lớn, vì đại hội cổ đông lần này, các cổ đông lớn ở các nước châu Á đều đã bay đến Giang Thành.
Nhưng theo tôi không có quá nhiều hy vọng.
Dù gì Triệu Quốc Tỉ cũng chỉ là giám đốc tiền nhiệm bị Bùi Du Thanh cách chức, Bùi Du Thanh hoàn toàn không để ông ta vào mắt, vậy thì các cổ đông kia có thể tin tưởng được bao nhiêu người?
Đợi đến nửa đêm, về cơ bản những lời bàn tán trên mạng đã được định đoạt, xuất hiện tình thế nghiêng về một bên, coi như mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.
Tôi cũng thức trắng đêm.
Sáng hôm sau, tôi không thể nào khống chế nỗi kích động trong lòng, nên đã lái xe đến thẳng tòa nhà Bác Duệ Thiên Vũ, tôi đậu xe ở phía xa bên dưới tòa nhà đối diện, nhìn các nhân vật tai to mặt lớn vội vã đi vào Bác Duệ Thiên Vũ.
Tôi đang ngồi trong xe, trong đầu mường tượng ra tình hình trong phòng hội nghị lớn của Bác Duệ Thiên Vũ vào lúc này.
Mãi đến khi gần tới giờ, tôi nhìn thấy đoàn xe của Bùi Du Thanh đã ngừng ở bên dưới tòa nhà, Bùi Du Thanh mặc một bộ đồ màu xanh ngọc, kiêu ngạo bước xuống xe, Lý Tân Nhị cũng bước xuống từ chiếc xe ở phía sau, đi theo Bùi Du Thanh.
Bùi Du Thanh giống như một nữ hoàng, đối mặt với đám phóng viên đã sớm vây kín ở dưới lầu, vệ sĩ mở đường, dưới sự bảo vệ của mọi người, bà ta ngẩng cao đầu bước vào tòa nhà tổng bộ châu Á của Bác Duệ Thiên Vũ.
Tôi siết chặt nắm đấm, đập mạnh vào vô lăng, như phát tiết nỗi phiền muộn, càng cảm thấy mình nhỏ bé bất lực, không thể giúp đỡ người mình yêu.
Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa chính rộng mở, trong lòng đang kêu gào, đó phải là đế quốc của Bùi Thiên Vũ, anh mới là vua của tòa nhà này.
Thời gian dần trôi qua, tôi suy sụp vươn tay ra khởi động xe, đang định rời khỏi đây, trong lòng thầm thề rằng nếu cho tôi cơ hội, tôi nhất định phải trở nên mạnh mẽ, để có sức lực giúp đỡ thăng tiến cùng anh.
Bây giờ, trong đầu tôi chợt lóe lên một tia sáng, tôi muốn đi gặp anh, cho dù anh vẫn còn đang ngủ say, chỉ cần được ở bên cạnh anh, để anh cảm nhận được anh không cô đơn.
Nhưng lúc tôi chuẩn bị đạp ga thì một cảnh tượng khó tin đã xảy ra.