“Haiz, hôm nay những người đến đó có mấy người là vì tới ăn cơm cơ đâu chứ, còn không phải vì muốn xem xem đứa con trai đi ngoại tình của Tân Hạo Đình hay sao. Vốn dĩ chuyện này là để cho Điền Ny xử lý, kỳ thực màn kịch này là do Điền Ny giở trò. Cô ta biết Tân Hiểu Lan sinh con trong tình huống nào.”
“Thì ra là Điền Ny à?” Tôi không tự chủ thầm thở dài một tiếng, ban đầu tôi còn tưởng là do Lý Tân Nhị làm ra cơ.
“Điền Gia Hào đã chính thức trở thành cổ đông của Hân Thụy, đầu tư cũng hơn năm ngàn vạn, hơn nữa còn kiếm được một dự án lớn. vì vậy hiện tại Tân Hạo Đình đang vui như trên mây.”
“Khó trách Tân Hạo Đình lại nói với tôi hiện tại trong tay anh ta đang nắm giữ hai dự án lớn, xem ra thực sự có thật.” Tôi khịt mũi coi thường nói.
Từ Quốc Thiên có chút không phục, khinh thường nói: “Ông trời không có mắt, để cho một tên tiểu nhân như anh ta lại được may mắn như vậy.”
“Vậy cũng chưa chắc.” Tôi châm chọc nói.
Thật ra trong lòng tôi đang vui đến nở hoa, quá tốt rồi, nếu như dự án của anh ta đều do Điền Gia Hào kiếm được vậy thì tốt quá rồi.
Tôi muốn khiến cho ba thế lực này không thể ngoi ngóc lên được nữa, thật cảm ơn hôm nay Điền Ny đã gây ra chuyện này cho tôi, nhờ có nó mới giúp tôi hạ quyết tâm.
Bên này tôi còn đang mừng thầm bản thân có mục tiêu và kế hoạch cụ thể, nhưng ai mà có thể ngờ được kế hoạch của tôi chưa thay đổi gì thì đã có kế hoạch khác nhanh hơn của tôi rồi.
Ngày hôm sau tôi đến công ty đã nhận được điện thoại của Hàn Chính Nghĩa, tập đoàn Hoa Thần mà Quý Thanh Viễn giới thiệu cho tôi trong bữa tiệc, hẹn tôi qua đó bàn chuyện dự án.
Mấy chuyện linh tinh hai ngày hôm nay khiến tô mụ mị đầu óc, thật sự quên béng đi chuyện này.
Cúp điện thoại, tôi nhanh chóng đến phòng làm việc tìm Trương Kính Tùng, nhưng mà Trương Kính Tùng không có ở đó. Thư ký nói anh ta cũng đang đi đàm phán dự án, vì thế tôi đành dẫn theo Hồ Nguyệt, lái xe đến Hoa Thần.
Còn chưa tới Hoa Thần thì điện thoại của Vệ Triết đã gọi tới. Mấy ngày hôm nay anh ta rất bận bịu, mấy hôm rồi tôi chưa gặp anh ta.
Anh ta nói có chuyện quan trọng phải gặp tôi, tôi nhìn thời gian đã không còn kịp nữa, trước đó đã hẹn nhất định phải gặp sếp Hàn, giờ đã sắp đến, tôi chỉ đành nói với Vệ Triết đợi tôi xong việc sẽ về công ty ngay, bảo anh ta đợi tôi một lát.
Gặp mặt sếp Hàn khá là vui vẻ, anh ta nói tóm tắt giới thiệu sơ qua về dự án, tôi cũng giới thiệu đơn giản một chút về công ty mình, bước đầu tiếp xúc với nhau cảm giác cũng khá ổn.
Vì vậy hai bên chúng tôi đều muốn thúc đẩy lần hợp tác này. Anh ta rất có thành ý, đưa cho tôi một số tài liệu liên quan, tôi cũng không tiện ở lại lâu liền hẹn thời gian cho lần gặp mặt tiếp theo.
Tôi và Hồ Nguyệt cáo từ ra ngoài, điều quan trọng mà tôi đang nghĩ tới chính là Vệ Triết muốn nói chuyện gì với mình.
Đợi khi tôi cấp tốc quay về công ty với tốc độ nhanh nhất, Vệ Triết liếc nhìn thời gian rồi nói với tôi: “Chị Mạn, phiền chị đưa tôi đến sân bay vậy. Bên phía Kinh Thành có một công trình, là sếp Trần Tư Nguyên giới thiệu cho tôi, tôi muốn tranh thủ một chút, chúng ta lên đường rồi nói.”
Tôi không nói lời nào, quay người lại một lần nữa xuống lầu lên xe với Vệ Triết.
Ở trên xe, Vệ Triết nói với tôi: “Chị Mạn, chị bảo tôi điều tra chuyện của Lâm Doãn Nhi, tôi đã cảm thấy càng ngày càng không đúng rồi.”
Vệ Triết nói vậy làm tôi cả kinh, kinh ngạc nhìn về phía anh ta: “Cậu nói là không đúng thế nào?”
Không biết tại sao, vận mệnh chú định khiến tôi đã sớm có dự cảm như vậy. Lâm Doãn Nhi này có vấn đề, tôi cũng không biết mình có trực giác như vậy là đến từ đâu, vốn dĩ tôi và người này chẳng có bất kỳ mối liên hệ nào cả, nhưng mà loại dự cảm này cực kỳ cực kỳ mãnh liệt.
Vẻ mặt Vệ Triết trầm ngâm, đôi lông mày nhíu lại không thể tưởng tượng được lắc đầu, giọng điệu cũng không nắm chắc lắm: “Nói về cô ta thế nào đây nhỉ? Sự tồn tại của cô ta rất khiến cho người ta nghi ngờ, dường như bị kẻ khác ngắt đầu bỏ đuôi.”
Lời anh ta nói khiến cho tôi thấy mù mịt. Tôi khó hiểu hỏi lại: “Cái gì gọi là ngắt đầu bỏ đuôi? Ý của anh là người này không tồn tại sao?”
Dường như Vệ Triết cũng không giải thích được rõ ràng, trạng thái này cũng gần như vậy: “Cũng không hẳn, cô ta tồn tại thì vẫn tồn tại nhưng mà sự tồn tại của cô ta chỉ ở trong trại trẻ mồ côi kia. Mà ngoài trại trẻ đó ra thì không tìm được bất cứ tài liệu nào khác có liên quan đến người này nữa, chứ chưa nói gì đến cô ta có dây dưa gì với anh Bùi, lại còn đã từng có tình cảm với nhau hay không?”
Vệ Triết không ngừng lắc đầu: “Điều này thật sự không thể nào xảy ra, ngoài trại trẻ mồ côi kia, không tìm được bất kỳ tư liệu nào về Lâm Doãn Nhi ở bất kỳ nơi nào khác.”
Lời anh ta nói khiến cho tôi nảy ra một phỏng đoán lớn mật: “Liệu có khi nào người này được giả thiết ra hay không?”