Đợi tôi nói xong, Đào Tuệ San đập bàn bốp một tiếng, đôi mắt chợt sáng bừng lên: “Lăng Hoa Dao, chị đã bảo rồi mà, vẫn là em thông minh nhất. Cứ làm như thế đi, nếu không thì cứ để yên, mà đã ra tay thì gạo xay ra cám. Tuyệt vời luôn, được đấy, kế hoạch của em tuyệt đối xuất sắc.”
Hồ Nguyệt cũng rơi vào trầm tư, sau một lát giống như bị kích thích cực lớn, đột nhiên thốt lên: “Chị Mạn, não em hình như tự nhiên nghĩ thông suốt rồi. Em biết bước tiếp theo phải phối hợp với với chị như thế nào rồi.”
Ba người chúng tôi khua chân múa tay cười rộ lên.
“Thật ra chủ ý này đã hình thành trong đầu em rất lâu trước đó rồi, chỉ là giai đoạn trước chưa đủ điều kiện tiên quyết, thời cơ chưa chín muồi, chỉ có thể trả thù Tân Hạo Đình và Tân Hiểu Lan.” Tôi rất nghiêm túc nhìn Đào Tuệ San nói.
“Em chẳng thấy có ý nghĩa gì cả, oan oan tương báo đúng thời điểm, vì vậy em luôn muốn chuyện lớn hóa nhỏ, nhưng mà bọn họ lại không chịu nghe lời, cứ ép buộc không buông khiến em phải ra tay. Thật sự cho rằng em là quả hồng mềm dễ bóp hay sao.” Tôi thở dài: “Em có trốn cũng không được.”
“Bọn họ không xứng được tha thứ, em quá mềm lòng. Y Mộc đã nói em rồi, Lăng Hoa Dao, tôi nói cho cậu biết, quá mềm lòng ắt sẽ dẫn tới tai họa.” Đào Tuệ San gạt hết đĩa thịt vào trong nồi, tiếp tục nói: “Đây không phải là chuyện có thể trốn tránh được. Em muốn ngày tháng yên bình, chỉ có một điều kiện tiên quyết đó là lật đổ bọn họ khiến bọn họ không ngóc đầu lên được trước đã. Như vậy em mới có thể an nhàn.”
“Đúng vậy, để cho bọn họ chỉ cần nhìn thấy chị, thậm chí nghĩ đến chị đã thấy kinh hồn bạt vía.” Hồ Nguyệt hưởng ứng.
Tôi gật đầu, xem ra hai người còn tàn nhẫn hơn cả tôi: “Hiện tại, tình hình là bọn họ đã đang tập hợp lại với nhau, em muốn không ra cũng không được nữa rồi. Người không phạm ta ta không phạm người. Bọn họ hùng hổ dọa nạt như thế, em mà không tặng bọn họ một phần đại lễ thì đến em cũng khinh thường chính mình.”
Đào Tuệ San lập tức xin tôi được ra trận: “Điền Ny bên này cứ để lại cho chị.”
Ba người chúng tôi cùng đập tay, bước đầu của kế hoạch đã hình thành.
Khi ba người chúng tôi ra khỏi quán lẩu thì mặt trời chiều đã ngả về tây.
Đào Tuệ San đưa tôi về nhà sau đó lái xe rời đi.
Buổi tối, tôi liền nhận được điện thoại của Từ Quốc Thiên.
Trong điện thoại nghe thấy giọng điệu sung sướng của Từ Quốc Thiên, có thể nghe ra được là thật lòng hả hê.
Thật ra tôi thật sự không ngờ được, hôm nay Từ Quốc Thiên lại có thể làm ra hành động anh minh như vậy.
Nếu như lúc ấy cậu ta không ra tay, không phát sóng đoạn video kia lên màn hình lớn thì lúc ấy tôi thật sự không còn cách nào xử lý, cứ đứng ngây ở đó mất.
Dẫu sao nể mặt con gái mình, tôi không thể ra tay với Vương Huệ Hoa được. Khi đó sự sỉ nhục của Vương Huệ Hoa với tôi đã dẫn động sự phẫn nộ của quần chúng, những người có mặt ở đó vốn đã nhìn tôi không vừa mắt.
Vì vậy đoạn video kia quả thực đến quá là kịp thời.
Tôi cười cảm ơn Từ Quốc Thiên qua điện thoại.
Từ Quốc Thiên rất ngại ngùng nói: “Haiz, chị Mạn, cảm ơn gì chứ. Thật sự chị đối xử với tôi rất tốt, Từ Quốc Thiên luôn ghi nhớ trong lòng. Từ Quốc Thiên tôi không ngốc, khoảng thời gian đó cũng không biết mình làm sao nữa, mẹ kiếp đúng là ma tha quỷ ám. Là chị đã cứu gia đình Từ Quốc Thiên, hiện tại ba người nhà chúng tôi đang sống vô cùng vui vẻ.”
Tôi im lặng nghe Từ Quốc Thiên sám hối với mình, cảm thấy vui từ tận đáy lòng.
“Là chị đã kéo tôi ra khỏi vũng bùn lầy. Nói thật lòng, qua trận này của chị và sếp Tân, tôi cũng coi như đã nhìn ra được, so với vợ mình thì cô ta chẳng tốt đẹp gì cả. Phong hoa tuyết nguyệt bên ngoài chả là gì sất. Những người chỉ cần dùng tiền để nói chuyện thì còn tình cảm gì nữa chứ. Muốn cảm ơn thì tôi phải cảm ơn chị Mạn. Thẩm Bạch Băng nhà em cứ nói mãi với tôi chị mới là quý nhân.”
Tôi nghe xong Từ Quốc Thiên nói thật lòng, thực sự cảm thấy rất thoải mái, vui vẻ khi Từ Quốc Thiên có thể tỉnh ngộ, kịp thời phanh lại.
Từ Quốc Thiên tiếp tục nói: “Vì vậy chị Mạn à, đương nhiên là tôi phải giúp chị. Hơn nữa, trong khoảng thời gian làm cấp dưới của Tân Hạo Đình tôi toàn bị Tân Hiểu Lan dắt mũi áp đặt, quả thực bị ức hiếp không thể làm gì được.”
Kỳ thật điểm này tôi đã sớm biết được từ trong miệng Thẩm Bạch Băng.
Vì vậy khi Từ Quốc Thiên ra tay cũng là vì trút giận cho mình.
Từ Quốc Thiên còn nói cho tôi biết qua điện thoại, bữa tiệc hôm nay quả thực vô cùng rộn ràng, Vương Huệ Hoa làm gì có cửa là đối thủ của mẹ Tân Hiểu Lan, bị Giả Tú Phương đánh cho một trận ngay tại bữa tiệc nhà mình.
Kết quả đương nhiên Tân Hạo Đình đã ra tay. Không thể không nói, Tân Hạo Đình vẫn là người rất hiếu thuận với mẹ mình, đặc biệt là ở trước mặt công chúng, mẹ mình bị một người phụ nữ khác đánh, mặc cho ai cũng không thể làm được.
Tân Hạo Đình nổi trận lôi đình, ngay trước mặt mọi người đã đánh mẹ Tân Hiểu Lan thừa sống thiếu chết.
Kết quả cuối cùng đã đưa tới bệnh viện.
“Nhưng mà dù có nói như thế nào đi nữa, thái độ đối với Tân Hiểu Lan, cô ta vẫn sẽ hướng về mẹ của mình, xem ra trò vui này vẫn chưa xong đâu.” Từ Quốc Thiên cười nói: “Đào Tuệ San này thật sự cũng không phải hạng dễ chọc.”
“Bữa tiệc kia thì sao?” Tôi hỏi.