Cô ta bước tới với vẻ kiêu kỳ, ý cười không chạm tới đáy mắt, cặp mắt như mắt rắn kia vẫn luôn chăm chú nhìn thẳng mặt tôi, có thể thấy rõ phần cơ của cô ta đều đã nổi lên.
Nhẫn nhịn kiểu này chắc chắn rất đau khổ.
Tôi vẫn luôn duy trì nét mặt tươi cười bình tĩnh, nhìn bọn họ gấp không chờ đợi nổi muốn mở màn, cục diện trước mắt căng thẳng đến nỗi Thẩm Bạch Băng ngồi cạnh tôi cũng không dám thở mạnh, lặng lẽ vỗ vỗ tôi vài cái, Hồ Nguyệt bên cạnh thì đã xoa tay hăm he phản kích.
Tôi giữ cô ấy, ấn cô ấy ngồi xuống.
“Uầy! Tôi còn tưởng là ai nữa chứ! Hóa ra là chị dâu!” Những lời này vừa buộc khỏi miệng Tân Hiểu Lan, khiến tôi suýt chút nữa cười phụt ra thành tiếng.
Tôi nhìn cô ta, nét mặt ngoài cười nhưng trong không cười, mở miệng đáp: “Hiểu Lan, cô đây là mang thai ba năm xong hóa ngốc rồi sao, đầu óc có vấn đề chỗ nào rồi chăng? Từ trước đến nay vẫn một mực không chịu gọi tôi là chị dâu, hôm nay sao hót được hay vậy? Chị dâu ở đâu ra chứ? Cô đang gọi tôi sao?”
Hồ Nguyệt không quản nhiều, lập tức ra tay trợ giúp: “Đúng vậy, anh cũng đã cho cô, thì đâu ra mà chị dâu nữa? Còn có cả con trai rồi!”
Tân Hiểu Lan bất ngờ làm ra vẻ đáng thương hề hề, vành mắt đỏ bừng, vẻ còn oan ức hơn cả Đậu Nga: “Chị dâu, đúng là vậy, em đã sinh con rồi, chị buông tha em đi! Em biết trước đây là em sai. Kỳ thật, hôm nay em và Hạo Đình cố ý mời chị tới đây, chính là để hóa giải mâu thuẫn trước đó! Hạo Đình khuyên em, dẫu sao thì chúng ta cũng là người một nhà, mong chị đại nhân đại lượng, đừng như vậy nữa! Được không?”
Giọng nói Tân Hiểu Lan rất nhỏ, trông có vẻ rất oan ức, nước mắt bỗng chốc lăn dài xuống má, dáng vẻ khom lưng cúi đầu.
Cả hội trường tức khắc lặng im như tờ, có người đã rời khỏi chỗ ngồi của mình kiễng chân lên ngó vào nhìn cho rõ, kỳ thật lời nói của cô ta, tôi chắc chắn mọi người đều nghe thấy.
Ha! Cuối cùng tôi cũng hiểu, trò hay bắt đầu rồi!
Hơn nữa cũng có thể nhìn ra được, Tân Hiểu Lan đã bị ai đó dạy dỗ. Bởi vì dựa theo quan sát tình hình hiện tại trước mắt có thể thấy rõ, cô ta thay đổi hẳn lộ trình diễn xuất của mình.
Đây nào có phải Tân Hiểu Lan cơ chứ? Đây đích xác là mấy loại gái thích tỏ ra ngây thơ, vô tội, nhưng thực tế bản chất lại chẳng khác gì cọp cái.
Nếu cô ta đã cố ý thay đổi cách diễn, quyết tâm diễn vẻ ngây thơ vô tội với tôi, vậy thì tôi đây cũng không thể khiến quần chúng chờ ăn dưa thất vọng!
Mặc dù tôi cũng không biết, bọn họ hợp tác với nhau rốt cuộc là vì muốn trình diễn vở kịch loại nào, có điều tôi biết mình đã chuẩn bị tốt, cùng lắm thì cá chết lưới rách, lại khiến Tân Hạo Đình anh ta tiêu tiền vô ích thôi.
“Sao lại nói như vậy chứ? Tôi sao có thể làm khó cô được, nói thế nào thì cô cũng là người mà Điềm Điềm gọi một tiếng cô!” Tôi cười nói, giả bộ làm vẻ mặt chân thành.
Tân Hiểu Lan lau lau khóe mắt, khẽ cắn môi, nghiến răng hàm sau, mở miệng nói: “Chị dâu, chị không so đo là được rồi, đều tại em, lúc mang thai tính tình không được tốt lắm, không nên dây vào để chọc chị giận!”
Người chung quanh mắt to mắt nhỏ nhìn Tân Hiểu Lan.
“Tôi không giận mà! Nếu tôi giận thì hôm nay đã không tới đây thế này rồi!” Tôi ra vẻ rộng lượng, nói: “Đừng như vậy nữa, nay là ngày vui mà, làm vậy khó coi lắm! Nhiều khách thế này cơ mà!”
Có lẽ Tân Hiểu Lan hoàn toàn không ngờ tới, tôi sẽ đáp lại cô ta bằng thái độ như vậy, còn chẳng thèm chơi xỏ, cô ta đành bó tay hết cách nhìn lướt qua Lý Tân Nhị và Điền Ny, Điền Ny liếc xéo cô ta một cái, Tân Hiểu Lan lập tức nhìn về phía tôi.
Nghẹn hơn nữa ngày mới ói ra được một câu: “Chị dâu, chị thật sự không trách em ư?”
Dáng vẻ cô ta trông có phần rất kinh ngạc: “Kỳ thật ngày đó em không nên đi tìm chị, không nên một hai phải đòi đón Điềm Điềm ra ngoài ăn sinh nhật! Thú thật em không có ý gì khác, dù có thế nào thì Điềm Điềm cũng là cháu gái em, mà Hạo Đình lại vô cùng thích đứa con gái này, cho nên em mới cho mình cái quyền tự mình làm chủ, đến nhà trẻ đón Điềm Điềm đi ăn bữa cơm!”
Tức khắc, tôi hiểu bọn họ muốn làm cái gì? Cảm giác tức giận đã trỗi dậy trong lòng, nhưng tôi cật lực ổn định lại cảm xúc bản thân, vẫn duy trì độ cẩn thận cao hết mức có thể, sợ mình sẽ bị cuốn vào vòng vây bọn họ giăng sẵn.
“Đúng là em nên báo với chị một câu trước, rồi mới đi đón Điềm Điềm, như vậy chị sẽ không tức giận đẩy ngã em, chị xem, em cũng đã chịu trừng phạt rồi đấy, may là được đưa vào bệnh viện sớm, mặc dù sinh non, nhưng cũng may đứa nhỏ không có bị gì! Kỳ thật giờ nghĩ lại em vẫn còn thấy sợ!”
Khi cô ta nói ra những lời này, những người có mặt ở đây lập tức kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, bởi vì chuyện này chẳng có nổi mấy người biết. Mà hiện trường ngày hôm đó, cũng chỉ có vỏn vẹn mấy người chúng tôi.
Giờ Tân Hiểu Lan nói như vậy, tức khắc, những người khác đều sợ ngây người, tất cả đều chĩa ánh mắt không thể tin được về phía tôi, miệng còn lẩm bẩm: “Uầy! Thảo nào nói là sinh non! Hóa ra mọi chuyện là như vậy?”
“Đúng là vậy, nhưng chỉ nghe nói là sinh non, thật không ngờ còn có cả chuyện thế này nữa, đúng là quá nguy hiểm?”
“Anh không nghe thấy à? May là được đưa vào bệnh viện sớm!”
“Thật không ngờ, cái cô họ Lăng kia hóa ra cũng chẳng phải loại tốt lành gì!”
“Nếu không thì tại sao lúc trước Tân Hạo Đình lại ly hôn chứ, chắc chắn là có nguyên nhân! Nếu không sao có thể…”
Tôi nghe mấy lời xì xào bàn tán đó, tức đến sùi bọt mép, nhưng bàn tay đặt ở dưới bàn siết chặt thành nắm đấm, nhìn về phía Tân Hiểu Lan.
Hồ Nguyệt đã bị chọc tức tới xì khỏi, từ từ đứng dậy.