Tôi cũng rảo bước tiến về phía trước như cô ta, trợn mắt nhìn Lý Tân Nhị nói: “Nếu không muốn để mọi người biết được hành vi của các người, thì tốt nhất đừng có chọc tôi!”
Sau đó, tôi ngẩng đầu đi ra phía bên ngoài, nhìn vị bác sĩ đã đưa tôi vào đây, mở miệng nói: “Tiên sinh, phiền anh đưa tôi về!”
Mà vị bác sĩ đưa tôi vào đây cũng bình tĩnh gật đầu: “Được!”
Kỳ thật, tôi sợ để bác sĩ lại ở chỗ bọn họ sẽ gây ra bất lợi cho anh ta, nên tôi đã thẳng mặt đề nghị anh ta đưa tôi về.
Lúc lên xe, tôi bắt đầu khẩn trương đến mức không tưởng được, tay không tự chủ được mà run rẩy, nói với vị bác sĩ kia bằng vẻ mặt cực kỳ áy náy: “Xin lỗi! Đã làm liên lụy đến anh rồi, bọn họ sẽ không gây bất lợi gì cho anh chứ?”
“Sẽ không! Không có nghiêm trọng như cô tưởng tượng đâu.” Anh ta cũng không nhiều lời, khởi động xe rồi phóng một mạch ra ngoài.
“Tình trạng vết thương của anh ấy thế nào?” Tôi lo lắng hỏi bác sĩ.
“Cô đã thấy rồi!” Anh ta liếc mắt nhìn tôi một cái, mở miệng nói: “Vết thương ở tứ chi thì không nghiêm trọng, phần đầu mới nghiêm trọng!”
“Vậy khi nào anh ấy mới tỉnh lại?” Tôi nôn nóng hỏi.
“Điều đó còn phải phụ thuộc vào tình hình tiếp nhận, có lẽ là tùy thời!” Anh ta trả lời theo kiểu ba phải, cái nào cũng được.
Xe lại đi về nơi mà tôi đã đổi xe trước đó, chiếc xe kia vẫn còn chờ ở chỗ cũ.
Tôi đành phải cảm ơn bác sĩ, sau đó đi lên chiếc xe đã chở tôi tới đây, rồi quay về.
Trên xe, tôi có chút do dự, sau cùng vẫn lựa chọn gọi cho Triệu Quốc Tỉ một cuộc điện thoại, áy náy nói có chuyện phát sinh, Triệu Quốc Tỉ trầm mặt giây lát, sau đó chỉ nói với tôi một câu: “Trở về nhớ nghỉ ngơi cho tốt!”
“Giám đốc Triệu, tôi…” Tôi không biết nên bày tỏ lời xin lỗi với Triệu Quốc Tỉ thế nào.
Triệu Quốc Tỉ cũng không nhiều lời, lập tức ngắt điện thoại của tôi.
Mặc dù cuối cùng tôi đã gặp được Bùi Thiên Vũ, nhưng chung quy tâm trạng tôi vẫn chẳng tốt lên được chút nào.
Đột nhiên, có một loại áp lực mà chính tôi cũng không thể hiểu được trào dâng trong lòng.
Bởi vì qua phép thử của tôi đối với Lý Tân Nhị từ tiệc rượu có thể thấy, cái chết của Lưu Bảo Câu chắc chắn có liên quan đến bọn họ.
Mà tôi và Lý Tân Nhị vừa đối đầu trực diện với nhau tại Cảnh viên, mặc dù chưa phân cao thấp thắng bại, nhưng chung quy tôi vẫn chói lọi khi mặt đối mặt với cô ta.
Nói đi cũng phải nói lại, không phải tôi sợ Lý Tân Nhị, mà tôi lo lắng cho an nguy của Bùi Thiên Vũ, dẫu sao thì hiện giờ anh cũng đang trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn không có ý thức phòng bị.
Mặc dù vị bác sĩ kia đã nói với tôi, trước mắt những người bên cạnh Bùi Thiên Vũ đều là người của Bùi Thiên Vũ.
Nhưng tôi thực không biết người bên cạnh anh, rốt cuộc độ trung thành của họ với anh cao đến mức nào, nhưng bọn họ cứ khiến tôi cảm thấy như bị một loại khống chế vô hình nào đó.
Mà sau sự việc này, tôi không còn mặt mũi nào đi tìm Triệu Quốc Tỉ nữa.
Tất cả những gì tôi có thể làm là để Vệ Triết theo dõi nhất cử nhất động của Bác Duệ Thiên Vũ.
Thật không ngờ tôi và Lý Tân Nhị lại chạm mặt nhau sớm như vậy.
Lần chạm mặt này là trong bữa tiệc đầy tháng của con trai Tân Hạo Đình, tôi có cảm giác buồn bực vô cùng, nếu đánh giá qua về mối quan hệ giữa cô ta và Tân Hạo Đình thì có vẻ không có điểm chung để gặp nhau, ví như đại bác bắn bảy ngày không tới.
Đương nhiên về mặt lén lút thì tôi cũng không biết, dẫu sao thì Tân Hạo Đình đi tuyên dương khắp nơi dự án trong tay anh ta có liên quan đến Bùi Du Thanh, nếu đã nghĩ như vậy, thì buổi tiệc đầy tháng này có sự tham gia của Lý Tân Nhị cũng là điều dễ hiểu.
Hôm đó có rất nhiều người tới tham gia, xem ra Tân Hạo Đình đã thật sự quyết tâm, những người anh ta mời tới đều là những người rất có máu mặt trong giới kiến trúc của Giang Thành.
Mà Tân Hạo Đình này đúng là có sức chiến đấu, mấy tháng trước anh ta còn làm lễ kỷ niệm ngày kết hôn với tôi rõ là vẻ vang, làm loạn đến nỗi xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu, mọi người ai ai cũng biết. Ấy vậy mà mấy tháng sau, anh ta lại cùng tiểu tam tổ chức tiệc đầy tháng cho con trai náo nhiệt thế này.
Những người đã từng trải qua chuyện mất mặt đến cực điểm, hiện tại lại càng lúc càng không biết xấu hổ.
Tôi không biết những người tới đây mang theo tâm lý gì, nhưng tôi chắc chắn là tới để xem trò vui.
Kỳ thật, tôi có tới hay không thì cũng giống như là ăn cơm sống, không ăn thì tiếc, mà ăn vào lại thấy tởm.
Nhưng tiếc là Tân Hạo Đình không thuận theo không buông tha, liên tục gọi vào số điện thoại của tôi, tôi biết, anh ta vẫn muốn lấy lại chút thể diện của anh ta trong mắt mọi người, giả bộ như chung sống hòa thuận, cũng là vả mặt chuyện xảy ra hôm kỷ niệm ngày cưới.1
Tôi có muốn không tới cũng không được, anh ta đã cử Từ Quốc Thiên lái xe tới đón tôi. Theo ý anh ta là muốn tôi dẫn Điềm Điềm tới cùng luôn, để anh ta con trai con gái đủ đầy.
Nhưng dù tôi có hồ đồ cấp mấy, thì những trường hợp như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không để con gái mình tham gia vào.
Huống hồ, trận này hát tuồng diễn trò ra sao còn chưa biết được.