Cuối cùng cũng tra ra được hành tung của Từ Quốc Thiên. Lúc Y Mộc báo chuyện này với tôi đã khiến tôi ngạc nhiên vô cùng.
Bởi vì nơi Từ Quốc Thiên đến hàng ngày là Kim Địa Hoa Phủ, một khu biệt thự nhỏ mới phát triển cách đây không lâu.
Sự thật này khiến tôi chợt nghĩ đến chiếc chìa khóa kia. Lẽ nào chiếc chìa khóa chưa từng được dùng tới kia thuộc về ngôi nhà đó? Điều này khiến tôi khó mà chấp nhận được.
Tôi đã đi theo anh ta bao nhiêu năm, gần như ăn trấu nuốt khan mà sống. Tôi đã nói với anh ta nhiều lần rằng nên tìm một môi trường rèn luyện tốt và đổi sang một căn hộ lớn hơn có khu trường học tốt cho Điềm Điềm. Nhưng anh ta vẫn luôn lấy lí do qua loa cho xong, một mực từ chối không chịu mua. Vậy mà bây giờ anh ta lại mua căn biệt thự loại nhỏ trong Kim Địa Hoa Phủ.
Cách làm của Tân Hạo Đình thực sự đã đánh đổ nhận thức của tôi về một người đàn ông sau khi anh ta lừa dối. Anh ta không phải hồ đồ mà là thứ súc sinh.
Sau khi xác định được vị trí, tôi không dám manh động làm bừa. Y Mộc sắp xếp người âm thầm quan sát, sau khi chắc chắn rằng trong nhà hoàn toàn không có người, Y Mộc mới gọi điện thoại bảo tôi đến nhanh!
Tôi tìm một lý do ra ngoài và vội vã đến Kim Địa Hoa Phủ. Tôi và Y Mộc đã tìm thấy căn biệt thự kia, đó là một căn biệt thự loại nhỏ rất tinh tế. Khoảnh khắc vừa nhìn thấy nó thì chân tôi mềm nhũn đến mức không thể tưởng tượng nổi, đứng lặng người trước cửa hơn nửa ngày cũng không nhúc nhích. Y Mộc đứng bên cạnh vẫn mắng không ngừng.
Lúc lấy chìa khóa ra, bàn tay cầm chìa khóa của tôi run bần bật, mồ hôi thấm ướt cả lòng bàn tay. Thử dùng chìa khóa tra vào ổ khóa cửa, cánh cửa kia vang lên một tiếng khe khẽ rồi mở ra, còn tôi thì sững sờ đứng trước cửa một lúc lâu.
Nếu không nhờ Y Mộc kéo tôi một cái thì tôi đã chẳng động đậy. Căn biệt thự nhỏ trong Kim Địa Hoa Phủ mà tôi vẫn luôn tha thiết mơ ước, căn nhà đã tiêu tốn hết tất cả tiền của tôi nhưng không phải mua cho tôi.
“Xem ra đây là khoản tiền kia rồi. Tớ đúng là đồ ngu ngốc. Anh ta làm chuyện lớn như vậy ngay dưới mí mắt mà tớ lại hoàn toàn không biết!” Tôi nói với vẻ âm u.
"Cậu đừng nóng giận. Chẳng phải có câu nói rất hay gọi là không sợ kẻ trộm đánh cắp, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương sao? Nếu như trong đời đã định sẵn sẽ gặp phải tai họa này thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp thôi! Bây giờ không phải lúc cậu nên nổi giận, mà phải nhanh chóng tìm cách lấy lại những gì thuộc về cậu. Ít nhất cũng phải lấy được số tiền kia về."
Y Mộc tức giận nói, cô ấy nhìn xung quanh xem xét: "Xem ra căn nhà này đã trang trí và lắp đặt xong cả rồi. Cũng không lớn lắm, hẳn là khoảng 300 mét vuông. Khá thật đấy, chỉ vì một người phụ nữ mà tên này lại chịu bỏ ra vốn gốc lớn như vậy. Sợ rằng mẹ già của anh ta còn chưa sống ở... Tớ chưa từng thấy qua căn nhà như vậy... Khụ! Hoa Dao à, cậu đừng tức giận! Sớm muộn gì anh ta cũng sẽ gặp quả báo thôi."
Tôi nhìn ngôi nhà trang hoàng nguy nga tráng lệ, nắm chặt tay, nghiến răng nói: "Nhà và tiền tớ đều muốn hết!"
Y Mộc sững sờ, thấy tôi đã hạ quyết tâm thì vỗ tay: "Đúng vậy, chúng ta phải lấy cả nhà lẫn tiền! Tớ sẽ thu xếp người điều tra xem căn nhà này do người nào đứng tên! Thể nào cũng tìm được dấu vết người phụ nữ kia để lại."
Tôi lại liếc nhìn căn nhà kia lần nữa rồi xoay người dứt khoát nhanh chóng rời đi.
Tôi cùng Y Mộc thảo luận bước tiếp theo của kế hoạch, bảo cô ấy tra rõ chi tiết Từ Quốc Thiên đến đây trong khoảng thời gian này, tôi phải nói chuyện với cậu ta cho rõ.
Khi về nhà, Y Mộc mang cho tôi một bộ đồ trang điểm. Tôi nhìn cô ấy khó hiểu, cô ấy xì mũi coi thường nói: "Nếu đã diễn trò thì phải diễn cho trọn vẹn chứ. Chúng không thể để Tân Hạo Đình tìm ra dấu vết, nếu không cậu chạy ra ngoài làm gì chứ?"
Tôi chợt bừng tỉnh, ôm chặt lấy Y Mộc một lúc, chân thành nói: “Thật may là tớ vẫn còn có cậu!”
"Này này! Tém tém lại đi, chẳng phải lúc trước cậu còn nghi ngờ tớ sao? Y Mộc tớ mà là người sẽ qua lại với đứa cháu trai kia sao? Tên đàn ông cặn bã! Cậu phải xả giận cho tớ đấy!" Y Mộc vỗ nhẹ vào lưng tôi động viên.
Tôi kiên định gật đầu, quay lưng rời đi.
Khi về đến nhà, Tân Hạo Đình liếc nhìn những thứ trên tay rồi nói với vẻ không mặn không nhạt: "Bây giờ em còn mua thứ này nữa à? Không ngờ em cũng sống theo cách sáo rỗng, thích những thứ thế này!"
"Dĩ nhiên rồi! Em cũng là một người phụ nữ bình thường mà. Hơn nữa em cũng đâu cần tiết kiệm tiền cho vợ nhỏ." Tôi cố ý chế nhạo: "Anh cảm thấy tiếc à? Kiếm ra tiền mà không cho em tiêu thì anh định để dành cho ai tiêu chứ? Đừng nói với em là anh có hoa dại bên ngoài đấy nhé!"
Anh ta nghe vậy thì lập tức nở nụ cười nịnh nọt: "Em nói vớ vẩn gì đó. Trước giờ vợ anh tiêu tiền, có bao giờ anh thấy tiếc đâu chứ."
Tôi thầm mắng anh ta trong lòng. Tất cả những gì tôi tiêu trước đây đều là món tiền nhỏ, có điều bây giờ tôi đã học cách tiêu nhiều tiền hơn rồi.