Tôi đột nhiên bật cười tự giễu, bây giờ mà tôi vẫn còn nghĩ đến đường quay đầu ư? Người ta đã bắt đầu chuyển dịch tài sản đi rồi, tôi còn nghĩ đến “đường quay đầu”, đến bản thân tôi cũng không biết đầu óc mình đã bị úng bao nhiêu nước rồi nữa.
Tôi đúng là một con ngốc. Y Mộc nói không sai, Tân Hạo Đình sắp bán tôi đi rồi, tôi còn giúp anh ta đếm tiền. Sự tình đã đến nước này, tôi không biết người phụ nữ đó là ai mà lại có thể khiến Tân Hạo Đình gian trá và xảo quyệt như vậy.
Nhưng, nói thực, dù người phụ nữ đó có là ai thì dường như đối với tôi, điều đó cũng không quá quan trọng. Chẳng qua tôi chỉ thấy tò mò mà thôi, ai mà gặp chuyện như vậy đều để tâm đến những điều vụn vặt hay xoáy vào chỗ có vấn đề, rất muốn biết bản thân mình đã thua ai, thực ra dù người đó có là ai thì tôi cũng đã thua rồi.
Tôi lập tức nói với Y Mộc: “Điều tớ muốn biết nhất là số tiền đó đã đi đâu.”
“Tớ đã nhờ người nghĩ cách điều tra rồi, cậu đừng nóng vội.” Y Mộc tự tin nói như đã nắm chắc trong lòng bàn tay.
Nói chuyện với cô ấy xong, tôi lại quay về công ty. Tôi phải nghĩ cách làm thế nào mới có thể lấy lại được công ty một tay tôi gây dựng nên. Tôi phải đánh cho Tân Hạo Đình hiện nguyên hình, đây là nguyện vọng duy nhất của tôi.
Bay giờ ở công ty, tôi đến lúc nào, đi lúc nào đều chẳng có ai để ý. Tôi là bà chủ, đây là sự thật không thể chối cãi.
Gần đến trưa, mọi người đều đang đợi đến giờ để đi ăn trưa, còn tụ tập lại với nhau để nói chuyện phiếm.
Tôi cũng muốn hỏi Tân Hạo Đình trưa nay muốn ăn gì nên quay người đến phòng làm việc của anh ta. Thư ký trước cửa phòng không có ở đó, cửa phòng còn đang để mở một nửa, bên trong vang lên tiếng nói chuyện, xem ra anh ta đang ở trong phòng làm việc.
Tôi vừa định đưa tay lên đẩy cửa liền nghe thấy tiếng của Từ Quốc Thiên vang lên trong phòng.
“Chuyện này anh yên tâm đi, những tài liệu tôi đưa cho chị ấy xem đều được chuẩn bị theo yêu cầu của anh. Tổng giám đốc Tân, anh đúng là cao minh, nhưng tôi thấy thật ra chị nhà cũng không có hứng thú lắm. Theo tôi thấy, chị ấy đi làm chỉ là giả, để giám sát anh bất cứ lúc nào mới là thật.” Từ Quốc Thiên nói xong còn cười giễu cợt: “Ngoài ra tôi đã xử lý hướng đi của số tiền đó theo lời dặn dò của anh rồi.”
Tôi giật thót mình, vội vàng trốn sang một bên để tránh bị người bên trong nhìn thấy, rõ ràng người bọn họ đang nói đến là tôi.
“Vậy cậu dặn dò phòng tài vụ một chút, phải làm đồng nhất. Tôi không muốn có thêm chuyện phiền phức đâu.” Tân Hạo Đình ra lệnh cho Từ Quốc Thiên: “Gần đây cô ấy rất nhạy cảm, động một tí là tỏ ra khó chịu với tôi.”
“Bên tài vụ thì anh yên tâm đi ạ. Hai tài khoản và bên nhà cung cấp đã liên thông được rồi, anh cứ yên tâm. Cùng lắm thì qua khoảng thời gian này tìm một cái cớ nói dự án trục trặc, trong kinh doanh thua lỗ tiền bạc là chuyện bình thường. Đến lúc đó, anh cứ phối hợp cho tốt, bày ra bộ dạng đau đớn thì chị ấy còn có thể làm được gì nào? Chị ấy đã không đi làm bao nhiêu năm rồi, muốn điều tra cái gì cũng khó.” Từ Quốc Thiên nói, giọng điệu đầy vẻ tự tin như đã nắm rất chắc.
Tôi tức giận đến nỗi móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, không ngờ tên Từ Quốc Thiên này lại có tâm địa bất chính như vậy.
“Cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm... Tôi... vẫn chưa nghĩ ra bước tiếp theo nên làm gì...” Tân Hạo Đình nói lấp lửng, nhưng tôi cũng nghe hiểu ý nửa câu sau anh ta muốn nói gì.
“A! Tổng giám đốc Tân, vậy... bên đó vẫn phải xử lý ư?” Từ Quốc Thiên lại hỏi.
“Tôi không tiện lộ diện nên cậu canh chừng cho kỹ vào. Đâu phải đám người kém cỏi mà chẳng có lấy một người hiểu chuyện gì cả.” Tân Hạo Đình thấp giọng mắng một câu, thở dài một hơi nặng nề: “Cậu ra ngoài đi.”
Tôi vội vàng lánh sang chỗ khác, tránh để hai người họ phát hiện.
Quay trở lại phòng làm việc, trái tim tôi vẫn đang đập “thình thịch”. Sau khi ổn định lại cảm xúc, tôi mới nhấc điện thoại cố định bấm số nội bộ của Tân Hạo Đình, bình thản hỏi: “Chồng à, trưa nay anh muốn ăn gì?”
“Em đang ở phòng làm việc à?” Giọng anh ta khá dịu dàng: “Em muốn ăn gì, hay là... chúng ta ra ngoài ăn.”
“Được.” Tôi đáp rất nhanh, nói: “Vậy để em đến văn phòng của anh.”
Trên hành lang, tôi và Từ Quốc Thiên đối mặt với nhau, cậu ta ngẩn người, rõ ràng là cậu ta tưởng tôi không có ở công ty: “Chị... chị dâu...”
Tôi cố ý cười một cách xa cách, trêu chọc cậu ta: “Sao thế, cậu làm chuyện gì xấu khiến lương tâm cắn rứt hả? Sao mà phải hoảng hốt như vậy?”
“À... đâu có!” Cậu ta lập tức phản bác: “Em tưởng chị không có ở công ty ạ.”
“Tôi vừa mới về.” Tôi thu lại ý cười, nói: “Tôi định đi ăn trưa cùng tổng giám đốc Tân, cậu cũng đi cùng nhé.”
“Thôi ạ... tôi không muốn làm bóng đèn đâu. Hai vợ chồng chị âu yếm nha, tôi không muốn tham gia góp vui đâu.” Từ Quốc Thiên cười nịnh nọt, bày ra bộ dạng của một tên nô tài.
Chúng tôi đến một nhà hàng Tứ Xuyên trên con đường đối diện tòa nhà, đó là nơi tôi thích ăn.
Lúc gọi món, Tân Hạo Đình hỏi tôi: “Buổi sáng em đi đâu vậy?”
“Em đi xem nhà.” Tôi nghiêm túc đáp lời, sau đó bất thình lình hỏi anh ta: “Chồng à, khoản tiền đó khi nào thì được hoàn về?”