Tôi cố gắng ổn định lại cảm xúc của mình, tay run run, gọi một cuộc điện thoại cho Từ Quốc Thiên, kêu cậu ta tới lái xe Tân Hạo Đình về, sau đó mau tới bệnh viện hỗ trợ anh ta.
Tôi đợi đến khi Từ Quốc Thiên xuất hiện, giải thích rõ ràng đầu đuôi câu chuyện với cậu ta, sau đó mới đưa Điềm Điềm rời đi, dù có nói thế nào thì Điềm Điềm vẫn nhất quyết không cần món đồ chơi mà Tân Hạo Đình tặng.
Về đến nhà, Điềm Điềm “oa” lên một tiếng rồi nhào vào trong lồng ngực bà ngoại con bé, mẹ tôi đưa ánh mắt rất kỳ quái nhìn về phía tôi.
Tôi nói ngắn gọn những chuyện vừa mới xảy ra, bố mẹ tôi nghe xong thì cùng thở dài.
Buổi tối, tôi và Điềm Điềm ngủ chung với nhau, con bé nói với tôi bằng giọng ấm ức, rằng nó không bao giờ muốn bố nữa.
Tôi cũng không còn lời gì để nói, một người bố như vậy, mặc dù tôi cũng muốn giúp anh ta biện giải vài câu, nhưng đến bản thân tôi còn chẳng tìm thấy lý do gì thích hợp. Có điều, từ chuyện xảy ra hôm nay, tôi có thể thấy được những ngày tháng sau này của Tân Hạo Đình sẽ bi thảm cỡ nào.
Tôi an ủi Điềm Điềm một chút, nói cho con bé nghe một số đạo lý đơn giản dễ hiểu, dạy con bé nhất định phải trở thành một người có trái tim nhân hậu và trách nhiệm. Tôi không biết con bé có thể hiểu được bao nhiêu, nhưng ít ra thì tôi không hy vọng tâm trí con bé chỉ tràn ngập những thứ âm u.
Mãi đến tận khuya, Từ Quốc Thiên mới gọi điện thoại cho tôi, cậu ta nói: “Chị Dao, yên tâm đi! Đã cứu được người rồi.”
“Vậy còn đứa trẻ thì sao?” Tôi lo lắng hỏi.
“Mới hơn bảy tháng thôi, mổ bụng, là con trai, vẫn sống! May là vẫn kịp cứu!” Giọng điệu của Từ Quốc Thiên không được tốt lắm, nghe ra có chút khinh thường.
“Vậy là tốt rồi, cũng may là đến cuối cùng không xảy ra chuyện lớn gì!” Tôi nói lại một câu.
“Chị Dao, em thật sự bội phục lòng tốt của chị đấy, chị là Bồ Tát sống, cô ta đối xử với chị như vậy, mà chị vẫn có thể lo lắng cho cô ta như thế!” Từ Quốc Thiên nói tiếp: “Mà cái cô Tân Hiểu Lan này, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện thôi. Cô ta lúc nào cũng có ý đồ riêng, con mẹ nó chứ.”
Tôi không muốn bình luận nhiều, là do Tân Hạo Đình tự mình tạo nghiệt, anh ta nên thừa nhận.
“À… Chị Dao, chị cho người tải đoạn camera giám sát ghi lại ở cồng trường đi, tôi sợ cô ta quay ra cắn ngược, tôi sẽ gửi cho chị một đoạn, chị nên giữ lại, loại người tiểu nhân đê tiện như vậy, đề phòng chút vẫn hơn! Tôi cũng đã hỏi mấy người xung quanh, bọn họ đều nói rất rõ ràng, căn bản là không có ai lên án chị hết! Yên tâm đi! Chị cũng đừng nhọc lòng vì người không đáng giá đấy nữa!”
“Cảm ơn cậu, Quốc Thiên!” Đúng thật là tôi không nghĩ tới điểm này.
Tắt điện thoại, tôi xuống lầu, quả nhiên bố mẹ tôi vẫn còn ngồi trong phòng khách, thoạt nhìn dáng vẻ họ có chút thất thần, tôi nói cho bọn họ nghe kết quả, bố tôi mới thở dài một tiếng: “Loại súc sinh này! Không có việc gì là tốt rồi, tránh để chúng gây chuyện với chúng ta!”
“Không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng, Từ Quốc Thiên đã tìm thấy đoạn video ghi hình trong camera rồi, bố mẹ đừng lo, đi ngủ đi!”
Bọn họ nhắc nhở tôi, sau này cách xa đám người đó một chút, rồi mới chịu lên lầu nghỉ ngơi. harry potter fanfic
Đầu gối tôi đã bầm tím hết cả, tôi tìm dầu thuốc rồi tự bôi lên chân mình, đúng lúc này Từ Quốc Thiên gửi video tới cho tôi, mấy video quay từ nhiều góc độ đều có đủ, tôi mở ra xem một chút, cảnh tượng đó vẫn khiến tim tôi đập nhanh hơn một nhịp.
Bọn họ giống như ma quỷ đeo bám tôi, không biết khi nào tôi mới có thể hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng này.
Tôi ngồi một mình trong phòng khách thật lâu, sau đó mới tắt đèn lên lầu.
Suốt đêm đó tôi cũng chẳng thể ngủ ngon nổi, những cảnh tượng tôi không muốn nghĩ đến cứ thi nhau hiện lên trước mắt, khiến tôi trằn trọc mãi.
Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm, ăn sáng cùng Điềm Điềm, rồi tự mình đưa con bé đi học, con bé lúc nào cũng trong tình trạng rầu rĩ không vui, khiến tôi có chút lo lắng.
Tôi biết, trong lòng con bé vẫn còn bị ảnh hưởng bởi chuyện ngày hôm qua, mỗi lần gặp chuyện như vậy, con bé đều sẽ không nói chuyện mấy ngày liền.
Vốn dĩ phải vất vả lắm mới vui vẻ lên được, giờ lại vì chuyện này mà buồn.
Khi gần đến trường học, tiếng chuông điện thoại tôi vang lên, tôi nhìn qua màn hình, là Bùi Thiên Vũ gọi tới, tôi vội vàng nhấc máy, anh hỏi tôi chuyện xảy ra ngày hôm qua, tôi vô cùng kinh ngạc, thật không ngờ anh lại biết.
Anh hỏi tôi Điềm Điềm có đó không, tôi nói có, anh kêu tôi đưa máy cho Điềm Điềm.
Tôi đưa điên thoại di động cho Điềm Điềm, Điềm Điềm uể oải nhìn lướt qua, tôi nói với con bé: “Là chú gọi!”
Lúc này con bé mới vươn bàn tay nhỏ ra nhận lấy, chỉ alo một tiếng rồi lập tức khóc òa lên, sau đó thì khóc không thành tiếng.
Tôi cũng không biết Bùi Thiên Vũ đã nói gì với con bé trong điện thoại? Con bé giơ tay dùng sức lau lau đôi mắt, sau đó thì gật đầu, cuối cùng là bật cười: “Con biết rồi, Điềm Điềm ngoan, chú là người chú giữ chứ tín nhất!”
Sau đó mới chịu cúp điện thoại, nhìn tôi bằng ánh mắt rơm rớm, đột nhiên hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có thể khiến chú thành bố con không?”