Trong lòng không thể giải thích được, từ này đối với tôi thật sự là quá xa xỉ.
Tôi ngồi im không nhúc nhích, nhìn cảnh đẹp trước mắt tôi thực sự bàng hoàng. Đây là nơi anh nói, một ngôi nhà vẫn chưa được hoàn thiện? Thực sự rất khí phái.
Anh xuống xe, cầm lấy hành lý đơn giản từ phía sau, sau đó mở cửa bên cạnh tôi, vươn tay dẫn tôi đi xuống, sải bước đi vào trong, tôi đi theo sau anh từng bước.
Mức độ xa hoa trong nhà lại càng khỏi phải nói, tôi cũng hoài nghi tôi đang đặt mình trên thiên đường trong cõi mơ.
Khi tôi vừa bước vào, đột nhiên có một tiếng thét: "Thưa ngài, ngài đã trở lại!"
Vài người hầu cùng nhau chạy lại, cầm lấy hành lý, cười nói rôm rả.
Có vẻ như những người ở đây đều trung thành và tận tâm tuyệt đối với anh.
Trở lại phòng của anh, anh đẩy tôi lên cửa, giọng nói có chút khàn khàn: "Xem ra, em không nhớ anh?"
Tim tôi nhói lên một cái đau đớn, tôi bật cười, cụp mắt xuống, thật ra tính tình của người này có chút vặn vẹo, trong lòng bướng bỉnh lắm, tôi không biết mở miệng nói như thế nào.
Anh cứ dựa vào tôi như thế này, nhìn tôi chăm chú, như muốn suy đoán mọi suy nghĩ trong lòng của tôi.
"Sao nào? Em không muốn nói chuyện với anh sao?"
Anh nhìn thẳng vào tôi và khiến tôi cảm thấy mình không còn nơi nào để chạy.
Tim tôi đập loạn xạ khi bị anh nhìn như thế, tôi sợ trong mắt tôi không giấu được nhung nhớ của mình dành cho anh, mùi thơm thoang thoảng độc đáo trên cơ thể anh khiến trái tim tôi đập loạn nhịp.
“Không… không muốn nói chuyện, là không biết nói gì?” Tôi cụp mắt xuống không dám nhìn anh, tôi sợ mình sẽ bị anh làm cho tan chảy.
Anh nâng cằm tôi lên, làm cho mắt tôi nhìn anh. Ánh mắt anh lưu luyến, đột nhiên cúi đầu cắn môi tôi: "Anh muốn nghe hết những gì em nói, thật ra anh rất nhớ em!"
Tôi cảm thấy trong lòng điên cuồng và hơi thở gấp gáp. Anh đang trêu chọc tôi một cách trắng trợn, tôi muốn tránh cũng không tránh thoát khỏi anh. Anh cưỡng ép nâng mặt tôi và buộc tôi phải nhìn thẳng anh. Anh bịn rịn hỏi: "Em cảm thấy, hôm nay em có thể chạy được sao?"
Anh giống như một con mèo già đang chơi đùa với con chuột trắng nhỏ là tôi. Tôi đẩy anh một cái: "Chạy? Em chưa bao giờ có ý tưởng như vậy. Nếu đến đây, thì mặc cho anh bài bố. Anh cứ việc hô đến gọi đi, em tuyệt không phản bác."
Vẻ mặt anh sững lại, như thể hiểu được cảm xúc của tôi. Anh đứng thẳng dậy, rời khỏi tôi và đi đến cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn. Tôi vẫn dựa vào cửa và không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, anh quay lại, lạnh nhạt nói: "Hôm đó... là ngày giỗ của bố mẹ anh! Năm anh mười tuổi, bố mẹ anh khi gấp gáp trở về dự sinh nhật anh đều chết trong tai nạn máy bay lần đó, còn có trợ lý của họ là Lý Nguyệt Thừa."
Lời nói của anh như một tiếng sét, làm tôi bàng hoàng, khiến tôi như hóa đá tại chỗ, đầu tôi như bị nổ tung. Sinh nhật, ngày giỗ, tai nạn máy bay...
Nếu tôi không đứng ở cửa, tôi chắc rằng tôi sẽ không thể tự mình đứng vững được.
Tôi nhìn Bùi Thiên Vũ với đôi mắt đầy xúc động, đêm đó tôi đã chúc anh mừng sinh nhật vui vẻ, còn nói "Chúc anh mỗi năm đều hạnh phúc như ngày này, vĩnh viễn khó quên!'
Tôi... tôi đúng là một tên ngốc.
Tuy nhiên, tất cả những điều này đều do Lý Tân Nhị...
Tôi sững sờ nhìn anh và hỏi: "Có phải Lý Tân Nhị là con gái của Lý Nguyệt Thừa không?"
Bùi Thiên Vũ chậm rãi gật đầu sau một lúc lâu.
Lúc này tôi mới thừa nhận rằng mình thực sự rất ngu ngốc. Tôi đã rất ngốc nghếch khi nghĩ rằng Lý Tân Nhị lỡ miệng, tự cho mình là thông minh mà chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật cho anh. Lý Tân Nhị đã từng nói rằng cái chết của bố mẹ anh là điều cấm kỵ của Bùi Thiên Vũ.
"... Em xin lỗi!"
Tôi bất giác phun ra ba chữ!
"Anh biết, không phải lỗi của em. Lỗi là ở việc em không biết chuyện nhưng không hỏi thẳng anh. Như anh đã nói, đừng nghe ai cả, chỉ nghe một mình anh nói là được."
Anh nhìn tôi với ánh mắt lo lắng và đau lòng, cộng thêm một chút tức giận không thể che giấu: "Em có nhớ những gì anh nói bây giờ không? Lăng Hoa Dao, hãy nhớ, bất kể điều gì xảy ra trong tương lai, ngay cả khi anh không giải thích cho em, em cũng phải tin anh."
Anh dặn dò tôi với những lời lẽ độc đoán, với vẻ mặt nghiêm túc.
Thế giới của anh thật sự rất phức tạp, tôi không biết, xung quanh anh luôn có những mưu mô như vậy. Tôi đã hiểu lời của Bùi Du Thanh, chúng tôi thật sự không phải người cùng một thế giới.
Tôi chợt nhận ra rằng có lẽ nụ cười kỳ lạ của Lý Tân Nhị trước cổng là một kiểu chờ mong hả hê, một sự chế giễu muốn thấy tôi rơi vào bẫy của cô ta.
Quá đáng sợ.
Sai và đúng, thật và giả, tôi không biết đâu mới là thật.
Tôi nhẹ nhàng vòng tay qua eo anh, tôi có thể cảm nhận được sự cô đơn của anh, và có một linh cảm khiến tôi không rét mà run. Sức mạnh vô hình này thúc đẩy tôi trở nên mạnh mẽ hơn, và tôi không thể thoát khỏi nó.
"Ngày hôm sau, anh về Úc cúng bái bọn họ, cho nên..."
Anh dường như không thể tiếp tục nữa, chậm rãi bước tới, vươn tay ôm lấy tôi, ôm tôi vào lòng, trầm giọng nói: "Anh biết em nói đúng! Nhưng anh vẫn không thể thoát khỏi lời nguyền của ngày này."