Cảm xúc của cô ta mất khống chế quá nhanh, làm tôi ngơ ra, tôi chưa nói gì mà? Sao cô ta lại thế này.
Tôi vội vàng rút vài tờ giấy ăn ra đưa cho cô ta: "Sao thế này? Có phải tôi nói gì sai không?"
Đào Bích Hồng vội vàng khua tay, gương mặt đã trang điểm kĩ càng giờ đây lại lấm lem nước mắt, làm người khác đau lòng khi nhìn vào, từ lúc tôi quen cô ta, lúc nào cô ta cũng bình tĩnh, nho nhã, cười một cách tiêu chuẩn nhất, như tiếp viên hàng không vậy, chuyện gì có thể làm một người luôn giữ hình tượng thế này sụp đổ trong chốc lát như vậy ngay trước mặt tôi?
Cô ta cầm giấy, che mặt lại, móng tay sơn màu đỏ rực rỡ rất bắt mắt, nhưng hai vai lại run lên bần bật.
Khoảnh khắc đó, có lẽ khí chất nữ hiệp trong máu tôi lại bị đốt cháy phừng phực, tôi xin thề, từ phút đó, tôi muốn làm bạn, làm chị em với Đào Bích Hồng.
Tôi không phủ nhận trước kia tôi có thành kiến nhẹ với cô ta, vẫn cứ do dự không biết có nên làm bạn với cô ta không.
Nhìn cô ta khóc rấm rứt đau đớn thế này, tôi không dám làm gì khác, cũng không khuyên nhủ, cứ để mặc cô ta dốc hết cảm xúc của mình theo nước mắt, đây cũng là một cách để thả lỏng.
Cho đến khi cô ta bình tĩnh dần lại, thu lại cảm xúc của mình, sau đó rút vài tờ giấy ra để lau gương mặt lấm lem nước mắt của mình, cô ta còn không quên mếu máo với tôi: "Để cô cười chê mất!"
"Bích Hồng, cô nói gì vậy? Mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình, chỉ là có người êm ả, có người lại trắc trở hơn, giống như tôi, ly hôn thôi mà cả thành phố ai cũng biết." Lần này tôi thật lòng chia sẻ với cô ta.
"Cái mác được gắn trên người tôi là: bị chồng bạo hành, tái hôn ngoại tình bị bỏ rơi, nhưng tôi làm gì được đây? Vẫn phải sống qua ngày thôi, có lẽ cô lớn tuổi hơn tôi, nếu cô không chê thì từ giờ chúng ta là chị em, tôi sẽ là em ruột của cô."
Đào Bích Hồng nghe tôi nói xong thì ngẩng đầu lên nhìn tôi với ánh mắt ngơ ngác!
"Tôi cũng là kiểu lưu lạc ở Giang Thành, sau này chúng ta chăm sóc lẫn nhau, có chuyện gì thì cứ nói ra, chúng ta cùng đối mặt! Được không?" Giọng điệu của tôi rất chân thành, nhìn cô ta khóc đỏ cả mắt, thật sự rất đau lòng.
Không ngờ, Đào Bích Hồng đã ổn định cảm xúc lại lúc này tiếp tục nghẹn ngào nói không nên lời, vừa cười vừa nhìn tôi, nhưng nước mắt giàn giụa.
Lâu sau mới nói: "Cảm ơn... Lăng Hoa Dao, cảm ơn!"
Trông cô ta thật sự đáng thương, yếu ớt không ra gió nổi! Tôi rất khó mà quên được một Đào Bích Hồng kiêu căng, vừa bắt gian tại giường Tân Hạo Đình và Tân Hiểu Lan vừa mắng té tát họ ngay vào ngày kỷ niệm kết hôn của tôi.
"Lăng Hoa Dao... Cô còn giống người nhà tôi hơn!" Cô ta ổn định bản thân xong thì kéo tay tôi nói: "Nhiều năm vậy rồi, không ai hiểu tôi thật sự, thương tôi hay quan tâm tôi cả!"
"Mấy tên đàn ông đó muốn gì chứ? Tôi hiểu hơn ai hết, tôi không phải người tốt gì! Cũng không xem trọng trinh tiết, bởi vì tôi phải sinh tồn, nhưng tôi có tự ti đến đâu cũng có tự trọng, tôi cũng không muốn sống như bây giờ."
Nghe xong tôi hiểu ngay tâm trạng của cô ta.
"Thật ra Lăng Hoa Dao à, cô sai rồi, tôi không tự do, cũng không đặc sắc suôn sẻ đâu! Rất khổ là đằng khác! Không có phương hướng, vậy nên cô phải có sự nghiệp cho riêng mình, cần tôi thì Đào Bích Hồng tôi sẽ có mặt ngay."
Tôi bắt lấy bàn tay nhỏ xinh đẹp của cô ta: "Được rồi, đã nói cùng nhau đối mặt mà! Đến trước mắt, cô đã giúp tôi rất nhiều. Tôi còn chưa giúp được gì cho cô."
"Cô đã nói là làm em tôi đấy! Tôi hy vọng cô giữ lời!" Cô ta cười buồn.
"Tất nhiên rồi!" Tôi cười thản nhiên, nói thêm một câu: "Hôm khác để em dắt chị đi gặp bố mẹ em!"
"Thật sao?" Đào Bích Hồng vui bật khóc.
Tôi dám chắc cô ta còn nhiều điều không nói ra được, nhưng tôi không hỏi, cô ta nghĩ kĩ rồi ắt sẽ tự nói.
Một tuần sau, tôi ký hợp đồng 50.000 mét vuông với Hằng Viễn, điều kiện tương đối hậu hĩnh, giá cả cũng đi tuyến cao, vẫn là cọc 30%, chi tiết thanh toán hợp đồng luật sư Khâu cũng soạn khá cẩn thận, đồng nghĩa với việc Hằng Viễn đã tặng tôi một miếng bánh ngon.
Hợp đồng này ký kết xong xuôi sẽ làm đám chung giới ganh đỏ mắt, đặc biệt là công ty trang trí Nhị Kiến, bọn họ giành giật đổ máu với Tân Hạo Đình, đôi bên ép giá lẫn nhau, không ngờ cho dù như vậy thì miếng bánh này vẫn được dâng tới bàn tôi, hơn nữa tự vả nhất là giá cao đến khó tin!
Còn chưa kịp chúc mừng, Tân Hạo Đình đã gọi sang, nói không biết ngượng: "Bà xã à, vẫn là ông xã thương em nhé! Miếng bánh này thế nào? Em đừng quên công của ông xã nhé, anh vẫn thương vợ anh nhất."1
Tôi không nói thêm câu nào mà tắt ngay lập tức, đúng là kinh tởm.
Vừa dập máy, một cuộc gọi khác lại vang lên, tôi còn tưởng là của Tân Hạo Đình, bắt máy rồi mắng thẳng vào điện thoại: "Anh có còn liêm sỉ không? Bớt làm tôi phát tởm đi?"
"Mắng ai thế?" Trong điện thoại phát ra giọng nữ.