Xe chạy tới một làng du lịch, sau khi xuống xe, anh sải bước đi về phía trước, hoàn toàn phớt lờ tôi.
Tôi oán thầm trong lòng, người theo dõi tôi là anh, vậy anh có lý do gì mà cau mặt với tôi?
Tài xế cũng vội vàng xuống xe, rồi khẽ gọi tôi: “Cô Lăng!”
Tôi ngừng bước nhìn ông ta, ông ta liếc nhìn Bùi Thiên Vũ đã đi xa ở phía trước rồi nói: “Cậu chủ đã bận rộn cả tuần rồi, chẳng hề ngừng nghỉ từ thành phố Lâm chạy về đây, chỉ để gặp mặt cô, cậu ấy còn chưa ăn cơm, cô...”
“Em đi mau lên!”
Phía trước truyền đến tiếng quát u ám của Bùi Thiên Vũ, trong lòng tôi ngạc nhiên.
Tài xế nhất thời ngậm miệng lại, nhưng lại nhìn tôi bằng ánh mắt muốn nói lại thôi, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ.
Trong lòng tôi nhất thời hơi khó chịu, nếu đổi vị trí để suy nghĩ, tôi có thể thấu hiểu tâm trạng của anh lúc này, càng có thể thông cảm về tính khí thất thường của anh.
Tôi vội ra hiệu với tài xế, rồi xoay người bước nhanh qua đó, thái độ đã dịu đi rất nhiều.
Sau khi bước vào nhà, anh vừa cởi áo khoác vừa đi về phía sofa, tôi rập khuôn đi theo phía sau anh, anh ném áo khoác trong tay, rồi đột ngột ngừng bước quay đầu nhìn tôi, tôi không hề nhận ra là anh đã đứng lại, nên nhất thời đụng trúng anh, thế là anh mượn lực đẩy tôi xuống sofa rộng rãi, rồi đè lên người tôi...
Nụ hôn của anh ập tới như dời núi lấp biển, khiến tôi bị anh hôn mãnh liệt trong tình huống không hề chuẩn bị, tôi bị hôn đến mức não thiếu oxy, sắp ngạt thở. Nụ hôn của anh mang theo sự nóng rực, giận dữ và hung ác.
Một lúc sau, anh mới buông môi tôi ra, đôi mắt anh tuấn sáng sủa nhìn chằm chằm tôi: “Em nói đi, em có nhớ anh không?”
Tôi bị anh nhìn chằm chằm đến mức hơi hoảng loạn, rồi né tránh ánh mắt của anh, không biết phải trả lời thế nào.
“Để em nấu chút gì đó cho anh ăn, được không?” Giọng điệu của tôi rất dịu dàng, mềm mại, kèm theo chút nài nỉ.
“Em nói đi, em có nhớ anh không?” Anh vẫn cố chấp hỏi.
Tôi tức giận trợn mắt: “Anh đè em đến mức em sắp ngạt thở rồi đây này.”
“Em đừng có mà lảng tránh, em có nhớ hay không?” Anh không cho phép tôi biệt minh hỏi.
Tôi đành phải thỏa hiệp nhìn anh: “... Em... Em nhớ!”
Anh bỗng lật người, rồi cúi người bế tôi lên, đi thẳng lên lầu, hình như tôi đã linh cảm được điều gì đó, nên lớn tiếng kháng nghị, anh bế tôi đi vào phòng ngủ chính trên lầu, hoàn toàn xem nhẹ sự giãy giụa của tôi.
Anh ném tôi xuống chiếc giường lớn, rồi bắt đầu hôn.
Không biết qua bao lâu, hình như cả hai chúng tôi đều hơi mệt bở hơi tai, mười ngón tay đan chặt vào nhau, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở lẫn nhau.
“Để em đi nấu chút gì đó cho anh ăn, anh đi tắm rửa trước đi.” Tôi dịu dàng nói: “Dù anh bận rộn thế nào cũng phải ăn cơm. Anh đã chạy tới nơi rồi, tại sao lại không gọi điện cho em?”
“Em có mời anh không?” Giọng điệu của anh giống hệt một đứa trẻ.
Cũng đúng, với thân phận của anh, cần gì phải đi ăn chực cơm của người khác.
Anh chẳng hề hỏi tôi người đàn ông kia là ai, nhưng tôi khẳng định rằng anh biết.
Tôi vốn một bụng uất ức, oán giận, xoắn xuýt, tạp niệm, nhưng đều tan biến trong quá trình ban nãy, không ngờ anh lại để bụng rỗng đợi ở bên ngoài, cho tới khi kết thúc bữa ăn, khiến tôi hơi đau lòng.
Tôi gỡ tay anh ra, định đứng dậy, nhưng anh lại ôm tôi vào lòng, rồi hôn lên trái tai của tôi, dịu dàng nói: “Em đừng vội, lần sau em không được phép ngắt điện thoại của anh.”
Tôi vốn định oán trách anh một câu, vậy tại sao anh lại ngắt điện thoại của em? Nhưng tôi vẫn kiềm lại.
Anh xoay người tôi lại, rồi nhìn tôi, vươn tay bóp cằm của tôi, sau đó nâng lên hỏi: “Đã lâu không gặp như vậy, có phải em lại suy nghĩ lung tung đúng không?”
Tôi xấu hổ đỏ mặt, hơi thở đặc trưng của anh thật sự khiến tôi say đắm, đôi mắt lạnh lẽo của anh đã sớm tan đi rồi, lúc này đang tràn đầy dịu dàng, khiến tôi say mê.
Một chữ nhớ làm sao có thể bày tỏ những thứ này cơ chứ? Thế là tôi chủ động hôn anh: “Em rất nhớ anh! Nhưng em lại không dám nhớ, bởi vì em... em là...”
Anh dứt khoát chặn miệng tôi lại, ngăn những lời tôi sắp thốt ra khỏi miệng, không để cho tôi nói ra.