Tôi tưởng mình đang nằm mơ nên đưa tay lên day day huyệt thái dương, vừa định nằm xuống lần nữa thì tiếng gõ cửa lại vang lên hai lần. Lần này tôi mới thực sự tỉnh ngủ hẳn, lắng tai nghe tiếng động bên ngoài rồi lo lắng hỏi: “Ai?”
Một giọng nói vang lên từ bên ngoài: “Là anh!”
Tôi không dám tin vào tai mình, lập tức cơn buồn ngủ biến đi đâu mất hút.
Anh lặp lại một lần nữa: “Mở cửa, là anh, Lăng Hoa Dao.”
Tôi giật mình đi chân trần ra khỏi giường, loạng choạng chạy ra cửa, giọng nói này sao mà… sao mà giống như…
Tôi chạy nhanh ra cửa, từ mắt mèo nhìn ra tôi thấy có một bóng người cao lớn đang đứng trước cánh cửa yên ắng tối om, tôi giật mình vội run run đưa tay ra mở cửa.
Khi cánh cửa mở ra, Bùi Thiên Vũ mệt mỏi đứng trước mặt, nhìn tôi bằng ánh mắt thản nhiên.
Tôi nhìn anh không chớp mắt, chỉ sợ vừa chớp mắt sẽ không nhìn thấy anh nữa, sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ mà thôi. Tôi run giọng hỏi: “Sao anh… sao anh lại tới đây?”
Trong khoảnh khắc ấy, tôi rất muốn lao vào vòng tay anh nhưng lại không dám.
Anh nhìn tôi mím môi, có vẻ hơi mệt mỏi: “Em ở đây nên đương nhiên là anh sẽ đến rồi, sao thế, không hoan nghênh anh à?”
Sau đó anh ôm lấy vai tôi và nói: “Mau vào trong đi.”
Lúc này tôi mới định thần lại, nhanh chóng quay người sang bên để mở cửa, anh bước vào mang theo làn gió mát rượi. Anh nhìn xuống thấy tôi đứng chân trần trên mặt đất thì khẽ cau mày, lập tức nhìn vào mắt tôi và nói bằng một sự dịu dàng mà tôi chưa từng thấy bao giờ: “Mặt đất lạnh lắm, mau mang dép vào đi.”
Giọng nói hơi mệt mỏi nhưng đầy dịu dàng ấy khiến trái tim tôi như tan thành từng mảnh.
Tôi vội vàng chạy vào phòng, ngoan ngoãn đi dép lê vào, tự nhiên tay chân lại cứ luống cuống cả lên.
Anh tự nhiên cởi áo khoác ra, mùa này ở Kinh Thành hơi lạnh.
Tôi vội vàng đưa tay ra cầm lấy và treo vào tủ, động tác rất tự nhiên thuần thục, giống như một người vợ nhỏ ngoan hiền đón chồng đi công tác về vậy.
Thật ra tôi đã làm như vậy rất nhiều lần với Tân Hạo Đình, cho nên mới thành thạo như thế.
Sau đó tôi cứ ngẩn người đứng trước mặt anh, ngước khuôn mặt ngái ngủ nhìn anh, trong lúc ấy tôi không biết phải mở miệng nói gì với anh, hỏi anh như thế nào.
Anh cũng nhìn tôi, như thể đã lâu không gặp và cảm thấy hơi xa lạ. Tôi không ngờ đã muộn thế này rồi mà anh còn đến.
“Anh… sao anh lại tới đây?” Tôi vẫn chưa dám tin mà hỏi lại lần nữa.
Anh xoay người, đi tới chiếc tủ đầu giường, ngồi trên giường rồi lấy một đôi dép lê ở dưới đất đi vào.
“Ừm, anh đến Tân Thành, sau khi bàn xong chuyện thì lái xe đến đây.” Anh nói một cách tự nhiên.
“Anh tự lái xe?” Tôi hơi cảm động.
Anh nhìn tôi và nhướng mày: “Ăn cơm xong cũng đã mười một giờ rồi, biết em ở đây nên không ở bên kia nữa.”
Mặc dù anh nói thì nhẹ nhàng nhưng tôi biết từ Tân Thành lái xe tới đây cũng phải mất hơn ba tiếng đồng hồ, thế mà anh lại tự mình lái xe đến chỗ tôi, sao tôi lại không cảm động cho được. Tôi cũng không còn nhớ rõ đã bao lâu rồi chưa có ai xem trọng và yêu mến tôi như thế, bất chợt tôi thấy sống mũi mình cay cay.
“Sao vậy?” Anh đứng lên, đi tới ôm tôi: “Có phải anh đã quấy rầy giấc ngủ của em không?”
Nói xong, anh lại xoa xoa đầu tôi: “Anh đi tắm đã, em ngủ tiếp đi.”
Mặt tôi nóng bừng, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà vội vàng leo lên giường. Tôi nào còn buồn ngủ nữa chứ, tim đập loạn xạ, trong đầu chỉ toàn là những suy nghĩ lung tung, nhưng dù sao đi nữa thì tôi cũng không thể đuổi anh ra khỏi cửa đâu nhỉ?
Tôi chạm vào điện thoại để xem giờ, đã hai giờ sáng rồi, có thể thấy anh đã chạy xe rất nhanh.
Chúng tôi đạt đến trạng thái hòa hợp ăn ý với nhau như vậy từ khi nào nhỉ, tôi không thể tự mình tìm ra câu trả lời, nhưng tôi đã hoàn toàn cảm động trước sự xuất hiện của anh.
Tôi không thể trốn thoát!