“Bố...” Tôi sợ đến mức òa khóc: “Bố!”
Tiếng thét này khiến tất cả mọi người trở nên nghẹt thở, ngay cả Tân Hạo Đình cũng sững người lại, vội vàng bấm điện thoại gọi cấp cứu.
Trong tòa nhà toàn là tiếng khóc nỉ non của tôi và mẹ.
Lúc xe cấp cứu đến, Y Mộc cũng chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt là cô ấy liền lập tức hiểu ra chuyện ra đang xảy ra.
Tôi giao con gái và mẹ nhờ cô ấy chăm sóc họ, còn mình thì đi cùng xe cấp cứu với tốc độ như ngựa phi nước đại. Trên xe, các nhân viên y tế cũng đang bận rộn cấp cứu cho bố tôi.
Tôi run rẩy tìm điện thoại gọi cho Bùi Thiên Vũ, anh vừa ấn nút nghe, tôi đã òa khóc: “Anh mau giúp tôi tìm bác sĩ, bố tôi...”
“Bố em được đưa đến bệnh viện nào?” Bùi Thiên Vũ hỏi.
“Bệnh viện Nhân Dân số một!”
“Được!”
Anh cúp điện thoại, tôi như tìm được một tia hy vọng.
Bố tôi được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu, còn tôi yếu ớt dựa vào tường, thiếu chút nữa đã trượt ngã trên mặt đất. Tôi tự ôm chặt lấy mình, cảm thấy đau đớn vô cùng.
Bố mẹ đã nuôi nấng tôi trưởng thành, tôi chưa làm tròn chữ hiếu của mình, tôi chỉ cầu mong bố nhất định có thể qua khỏi.
Chưa đến mười phút sau, Bùi Thiên Vũ đã vội vàng chạy tới cùng mấy vị bác sĩ. Các bác sĩ đi thẳng vào phòng cấp cứu, còn Bùi Thiên Vũ bước lại gần tôi, đưa tay kéo tôi lên, nhìn tôi và hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Tôi dựa vào tường, cả người mệt mỏi, không muốn nói gì hết.
Đúng lúc này, dưới sự bảo vệ của Y Mộc, mẹ tôi dắt theo Điềm Điềm đến, đằng sau là Tân Hạo Đình với vẻ mặt phức tạp.
Anh ta bước đến trước phòng cấp cứu, nhìn thấy Bùi Thiên Vũ cũng ở đây liền lập tức bày ra vẻ mặt khó chịu: “Ha! Tốc độ cũng nhanh thật đấy, còn nói không sao? Gạt quỷ hả? Lăng Hoa Dao, bây giờ cô còn ngụy biện nữa không? Chuyện này đều do một tay cô gây nên đấy.”
Anh ta đang chối bỏ trách nhiệm. Tân Hạo Đình của lúc này rất khiến người ta không kìm được mà muốn đánh cho một trận.
Mẹ liếc nhìn Bùi Thiên Vũ đang đứng bên cạnh tôi, dường như bà cũng có chút nghi hoặc, Y Mộc lập tức bước tới, nói: “Anh Bùi, cảm ơn anh đã kịp thời tới đây.”
Hiển nhiên là Y Mộc đang xoa dịu bầu không khí.
Bùi Thiên Vũ gật đầu, tôi vội vàng nói với mẹ: “Mẹ, anh Bùi đây giúp chúng ta mời bác sĩ giỏi nhất đến cấp cứu cho bố ạ.”
Mẹ tôi gật đầu, tỏ ý cảm ơn: “Cảm ơn anh Bùi.”
“Bà Lăng, cần gì phải cảm ơn, biết đâu sau này anh ta sẽ trở thành con rể tiếp theo của bà đấy! Sao nào, tôi nói có đúng không? Con gái bà cũng chẳng phải loại ngoan ngoãn tử tế gì đâu.” Tân Hạo Đình hậm hực đứng ở bên cạnh, nói bằng giọng điệu mỉa mai rất khó nghe.
Bùi Thiên Vũ không nói gì, anh nhìn Điềm Điềm đang được mẹ tôi bế trong lòng, điềm đạm bước ra ngoài, bình tĩnh nói với Tân Hạo Đình: “Anh ra ngoài với tôi một lát.”
Tân Hạo Đình thấy Bùi Thiên Vũ lạnh nhạt như vậy, bày ra vẻ mặt khinh thường rồi cũng đi theo anh ra ngoài.
Thấy vậy, tôi rất ngạc nhiên, nhìn Y Mộc một cái, sau đó vội vàng đuổi theo bọn họ.
Quả nhiên, bọn họ bước ra khỏi hành lang, khuất tầm nhìn từ phòng cấp cứu. Bùi Thiên Vũ đứng lại, quay người nhìn Tân Hạo Đình.
Tân Hạo Đình không cao bằng Bùi Thiên Vũ, nhưng trông lại to khỏe hơn anh. Anh ta tỏ vẻ khinh thường, trừng mắt nhìn Bùi Thiên Vũ: “Sao nào? Trợ lý Bùi, anh phục vụ cũng chu đáo thật đấy, gọi lúc nào là có mặt lúc ấy.” . Truyện Kiếm Hiệp
Tân Hạo Đình như tóm được điểm yếu của người ta, hừ lạnh, nói bằng giọng điệu mỉa mai: “Sao nào? Một trợ lý cỏn con mà cũng kiêu căng, ngạo mạn như vậy hả? Đụng vào vợ người ta còn dám khua chiêng gõ trống...”
Bùi Thiên Vũ không đợi Tân Hạo Đình nói hết câu đã mạnh mẽ giáng một cú đấm lên mặt anh ta. Tân Hạo Đình ngã xuống đất, gầm lên mắng mỏ: “Họ Bùi kia, sao mày dám đánh tao? Mày đừng tưởng tao không biết mày là cái thá gì nhé!”
Bùi Thiên Vũ bước tới lôi anh ta dậy, lại đấm thêm một cú nữa, Tần Hạo Đình bay ra rất xa.
“Tân Hạo Đình, anh câm miệng lại cho tôi!” Khi đó tôi đã đuổi kịp bọn họ, vội bước tới kéo Bùi Thiên Vũ lại, gầm lên với Tân Hạo Đình: “Anh đừng có ở đây nói lung tung.”
“Lăng Hoa Dao, cô cứ chờ đó cho tôi, cô dám cấu kết với gian phu đánh tôi á? Cô giỏi lắm!” Tân Hạo Đình nhìn tôi giận dữ chửi rủa.
Có rất nhiều người vây xung quanh xem náo nhiệt.
Bùi Thiên Vũ vẫn nhìn anh ta từ trên xuống dưới với vẻ cao cao tại thượng, lạnh lùng nhếch đôi môi mỏng lên, nói: “Tao đã muốn đánh mày từ lâu rồi! Mày muốn làm gì thì cứ việc, nếu ông cụ ở bên trong có mệnh hệ gì thì chuyện sẽ không đơn giản chỉ là hai cú đấm đó đâu. Nhân lúc tao vẫn còn lười không muốn động đến mày thêm một lần nữa, mau cút đi cho khuất mắt tao.”
Tân Hạo Đình chật vật bò dậy, anh ta đã mất hết thể diện, trộm liếc tôi một cái. Đây là lần đầu tiên tôi thấy bộ dạng này của anh ta, một con người luôn cao cao tại thượng mà cũng có lúc nhếch nhác thảm hại, chỉ đánh một cái đã khuỵu, còn không có sức đánh lại người ta.
Tân Hạo Đình lau vết máu ở khóe miệng, nhìn Bùi Thiên Vũ đứng đó với vẻ mặt uy nghiêm, ném lại một câu cố tỏ ra là cứng rắn: “Mày cứ chờ đấy!”
Sau đó anh ta quay người, biến mất trong đám đông.