Khi Tô Ngưng còn đang ngạc nhiên thì Phó Đình Viễn lạnh mặt quay người rời đi, Tô Ngưng tức giận nhìn bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông mà mắng vài tiếng, cái gì mà có duyên thì dù có xa cách cả ngàn dặm vẫn có thể gặp lại chứ, phải là không có duyên phận thì dù ở ngay trước mặt cũng không thể gặp lại mới đúng.
Du Ân đã từng nếm qua nỗi khổ mà anh ban cho, đời này chắc chắn sẽ không có duyên phận chó má gì với anh nữa.
Trong văn phòng của Chung Văn Thành, Chung Văn Thành dò hỏi Du Ân: "Lúc nãy sếp Phó có tới, các cô có đụng phải rồi à?"
Advertisement
Chung Văn Thành biết quan hệ trong quá khứ của Du Ân và Phó Đình Viễn, cho nên mới hỏi như vậy.
Du Ân bình tĩnh gật đầu: "Ừm."
Advertisement
Chung Văn Thành trầm tư một chút, còn nói: "Lúc nãy cậu ấy đến công ty ký một cái hợp đồng, bộ phim cổ trang mà công ty gần đây định làm, cậu ấy là người đầu tư."
Du Ân nở nụ cười nhìn về phía Chung Văn Thành, nói ngay vào trọng điểm: "Chắc không phải ông muốn tôi làm biên kịch của bộ phim này chứ?"
Nếu như không phải có dự định như vậy thì Chung Văn Thành không cần phải đề cập với cô Phó Đình Viễn tới là vì chuyện gì.
Chung Văn Thành cũng cười: "Nếu cô đã đoán được rồi, vậy thì tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa, nếu như cô không muốn có tiếp xúc gì với cậu ấy thì tôi sẽ dể biên kịch khác nhận."
Chung Văn Thành còn nói: "Nhưng mà cá nhân tôi cảm thấy cô rất hợp biên kịch bộ phim này, đây là một bộ phim cổ trang nữ chủ, tính cách của cô trầm ổn, từng trải nhiều chuyện, hơn nữa luôn viết ra những thứ có thể làm xúc động lòng người, vậy thì khả năng bộ này hot sẽ cao hơn."
Du Ân nhẹ nhàng cười một cái, nói: "Sếp Chung, cảm ơn ông đã khen, kỳ thật ông không nói những lời này thì tôi cũng sẽ nhận, công việc là công việc, tôi sẽ không để chuyện tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến công việc."
Đối với cô mà nói, Phó Đình Viễn sớm đã là người dưng rồi, cô không cần phải vì một người dung mà từ bỏ một cơ hội gầy dựng sự nghiệp.
Mấy năm này, mặc dù cô có làm mấy bộ phim, nhưng về phương diện biên kịch này thì chỉ có thể coi là có chút danh tiếng, nếu như cô có thể biên kịch ra một bộ phim hot, đây mới thực sự là thành công.
"Vậy là tốt rồi." Chung Văn Thành cho cô một biểu cảm tán thưởng.
Một năm trước, khi bọn họ gặp nhau, trên mặt Du Ân vẫn còn sự mệt mỏi và đau khổ do cuộc hôn nhân không tình yêu mang lại, nhưng bay giờ ở trong mắt cô chỉ có sự tự tin và phấn chấn.
Dựa vào phần tự tin này của cô, còn có sự thong dong sau khi gặp phải Phó Đình Viễn, Chung Văn Thành tin tưởng cô có thể làm rất tốt công việc của mình dù có thể sẽ gặp phải Phó Đình Viễn.
Sau đó Chung Văn Thành đưa cho Du Ân tài liệu về bộ phim này, Du Ân lướt qua một chút, sau đó hỏi Chung Văn Thành: "Nữ chính đã quyết định là Thẩm Dao rồi sao?"
Sở dĩ Du Ân hỏi như vậy, cũng không phải do cô để ý đến Thẩm Dao, mà là làm biên kịch thì cô cần phải tìm hiểu nữ chính do ai diễn, như thế khi cô biên kịch thì trong đầu mới có một hình tượng cụ thể được.
Sau khi Phó Đình Viễn thành lập một công ty giải trí – công ty con dưới trướng Phó thị thì tất cả các bộ phim đều là Thẩm Dao diễn nữ chính, cho nên đương nhiên cô sẽ cho rằng bộ phim này vẫn là Thẩm Dao diễn nữ chính.
"Đã lâu rồi Thẩm Dao không nhận phim mới nữa." Chung Văn Thành nói xong, sau đó muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng giải thích: "Nghe nói là muốn gả vào nhà họ Phó làm mợ chủ nhà giàu."
Du Ân cong khóe môi lên, tự giễu nở nụ cười: "Cũng đúng."
Cô và Phó Đình Viễn đã ly hôn một năm rồi, Phó Đình Viễn đúng là nên rước Thẩm Dao về nhà.
Như thế cũng tốt, không cần phải gặp Thẩm Dao trong bộ phim này, có thể tránh rất nhiều xấu hổ và phiền toái không cần thiết.