Chín giờ trưa ngày hôm sau, phòng họp Chung Đỉnh.
Đây là cuộc họp chính thức đầu tiên của dự án phim cổ trang 'Dung Phi Truyện', theo lý thì những nhân vật quan trọng như nhà đầu tư, đạo diễn và biên kịch đều phải tới tham gia.
Nhất là biên kịch, hôm nay cô là nhân vật chính, cô cần giới thiệu sơ lược về kịch bản phim và phương hướng tổng thể cho các ông chủ lớn.
Lúc Phó Đình Viễn và Thẩm Dao xuất hiện, Chung Văn Thành nhíu mày nhưng vẫn đứng dậy tỏ vẻ hoan nghênh.
Advertisement
Nhất là tỏ vẻ hoanh nghênh với Thẩm Dao, Chung Văn Thành cười lạnh nhạt nhưng trong lời nói lại có ám chỉ: "Không phải cô Thẩm cảm thấy có hứng thú với bộ phim truyền hình này của chúng tôi đó chứ?"
Thẩm Dao kéo cánh tay Phó Đình Viễn, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, nụ cười đoan trang hào phóng: "Một ngưởi nửa rút lui như tôi thế thì làm gì còn cơ hội cảm thấy có hứng thú, tôi chỉ đến cùng Đình Viễn mà thôi."
Thẩm Dao vừa nói vừa liếc nhìn xung quanh phòng họp, bình tĩnh tìm kiếm bóng dáng của Du Ân.
Advertisement
Chung Văn Thành nhìn Thẩm Dao một cái, không nói gì nữa, chỉ xoay người mời Phó Đình Viễn và Thẩm Dao ngồi xuống.
Lúc Phó Đình Viễn ngồi xuống, đôi mắt nhìn thoáng qua đồng hồ đeo trên cổ tay, kim phút đã sắp đến thời gian bắt đầu cuộc họp nhưng vị biên kịch kia vẫn chưa thấy bóng dáng.
Mười phút sau, cuộc họp chính thức bắt đầu, Du Ân vẫn không tới.
Sau đó Chung Văn Thành đứng dậy tuyên bố xin lỗi với mọi người: "Mọi người, thật xin lỗi, hôm nay biên kịch của chúng ta không đến được, tôi sẽ giới thiệu kịch bản với mọi người."
Sắc mặt Phó Đình Viễn trầm xuống, cô xem nơi này là cái chợ à? Không muốn đến thì không đến sao?
Sắc mặt Phó Đình Viễn khó coi, những người khác cũng có người tỏ vẻ không đồng tình.
Thẩm Dao ngồi ở bên cạnh Phó Đình Viễn cũng cười nhẹ nhàng nói một câu: "Không phải chứ sếp Chung, đây là cuộc họp đầu tiên của dự án lần này, biên kịch của mọi người tùy ý lỡ hẹn như thế, có vẻ không tốt lắm đâu nhỉ?"
Chung Văn Thành cười giải thích: "Thật ra không phải là cô ấy thất hẹn với chúng ta, cô ấy thật sự đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Chung Văn Thành vừa nói hai chữ này, chỉ thấy chân mày của Phó Đình Viễn ở phía đối diện hơi nhíu lại.
Ngoài ý muốn?
Không phải ngày hôm qua cổ tay cô bị phỏng cà phê nhưng không có việc gì sao?
Cô lại gặp chuyện gì?
Mà bởi vì mấy chữ ngoài ý muốn Chung Văn Thành giải thích, Thẩm Dao cảm thấy mặt mình tối sầm lại, bởi vì cái này muốn nói rằng câu chất vấn vừa nãy của cô ta rất hùng hổ, doạ người.
Phó Đình Viễn có thể nhận ra cô ta cố ý nhằm vào Du Ân không?
Phải biết rằng cô ta vẫn luôn giữ hình tượng bao dung, hào phóng, hiểu chuyện ở trước mặt Phó Đình Viễn, cô ta không muốn làm Phó Đình Viễn cảm thấy cô ta cay nghiệt, ích kỷ.
Sau khi Chung Văn Thành giải thích xong thì đi tới trước định thực hiện phần thuyết trình PPT của mình, sau khi Du Ân biết mình không thể đến được thì vội vàng liên lạc với ông, hơn nữa còn dùng máy tính chuyển PPT đã chuẩn bị tới cho ông.
Phó Đình Viễn đột nhiên hỏi một câu: "Biên kịch của các người chưa nói vì điều gì mà không thể tới sao?"
Bàn tay đặt dưới bàn của Thẩm Dao siết chặt, mặc dù Phó Đình Viễn hỏi nghe như là chuyện công việc, nhưng không hiểu sao cô ta lại cảm thấy Phó Đình Viễn đang lo lắng cho Du Ân.
Thẩm Dao cũng không biết vì sao mình lại có cảm giác như vậy, rõ ràng lúc trước Phó Đình Viễn rất khinh thường Du Ân, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ lại vô cùng chính xác.
Thân hình cao lớn của Chung Văn Thành đứng trước sân khấu, không nhanh không chậm trả lời anh: "Tôi không hỏi, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của nhân viên, tôi lựa chọn tôn trọng cũng lựa chọn tin tưởng."
Thật ra, Chung Văn Thành biết vì sao hôm nay Du Ân không tới đây.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Du Ân, mẹ Du Ân được mai táng ở vùng nông thôn ngoại thành, tối hôm qua cô đã chạy về nông thôn, nghĩ rằng sáng sớm hôm nay cúng tế mẹ xong thì sẽ lập tức chạy về họp.
Không ngờ lượng nước mưa mùa hẹ lại nhiều, lúc từ ngoại thành trở về, xe buýt Du Ân đi đã bị lật nghiêng dẫn đến tai nạn giao thông.
Tuy rằng Du Ân cảm thấy bản thân không bị thương, nhưng xe cứu thương đã đưa tất cả mọi người trên xe buýt đến bệnh viện làm kiểm tra tập thể, cho nên cô không có cách nào trở về đúng giờ.