Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Ly Hôn, Tôi Cưới Tỷ Phú Thế Giới - Du Ân - Phó Đình Viễn (FULL)

“Sếp Phó.” Du Ân vì việc chung mà nở nụ cười, lên tiếng chào Phó Đình Viễn, sau đó không nói thêm gì nữa.

Phó Đình Viễn nhìn vẻ mặt lạnh nhạt giả bộ như không quen biết mình của cô, rồi nhớ lại hình ảnh mặn nồng tối hôm qua lúc cô ôm eo anh, giơ tay cởi một nút cúc áo, trong lòng anh thầm giận hờn nghĩ đêm nay về nhất định phải khiến cho cô khóc lóc cầu xin anh mới được.

Bởi vì Phó Đình Viễn là nhà đầu tư hậu trường trong “truyền kì Dung phi” nên sau khi ngồi vào chỗ, Phó Đình Viễn lịch sự nói mấy câu ý như hy vọng “truyền kì Dung phi” quay chụp thuận lợi, sau đó mọi người phần ai người ấy ăn là được rồi.

Thế nhưng với tư cách là sếp lớn phía sau màn, chỗ Phó Đình Viễn chắc chắn không thể yên tĩnh được. Ngôn Tình Hài

Các diễn viên và nhân viên tổ công tác ở đoàn làm phim hết người này đến người khác qua mời rượu anh, trò chuyện, cố gắng thu hút sự chú ý của anh, tạo ấn tượng sâu sắc về bọn họ trong mắt Phó Đình Viễn.

Bọn họ không biết rằng Phó Đình Viễn hoàn toàn không hề quan tâm đến bọn họ, trong mắt anh chỉ có một người, nhưng người kia lại không thèm liếc nhìn anh lấy một cái, chỉ chăm chú nói chuyện với Tô Ngưng.
Advertisement
Không chỉ riêng đàn ông mà còn cả phụ nữ, nhất là những ngôi sao nữ không mấy nổi tiếng đều kéo đến cạnh Phó Đình Viễn.

Có mấy người Du Ân không biết tên, nhưng bọn họ đều rất cố gắng chen đến đây, cũng rất cố gắng vươn lên trong con đường sự nghiệp của mình.

Sau khi Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi ngồi xuống, mấy người phụ nữ đều nói nóng quá, nhao nhao cởi áo khoác ra, mặc bộ đồ bằng len ngắn để lộ vòng eo thon thả, hay mặc chiếc váy cổ lông rộng thùng thình để lộ bờ vai.

Du Ân cảm thấy mặc dù bây giờ đã là cuối thu, bầu không khí lúc ăn cơm sôi động hơn nhưng cũng không ấm đến mức như vậy, đúng không?

Du Ân cũng hiểu mục đích của bọn họ là gì, đơn giản chỉ là muốn tiếp cận Phó Đình Viễn hoặc Dịch Thận Chi, tốt nhất là bám được chân các sếp lớn như vậy, có thể gả vào gia đình giàu có thì càng tốt.
Advertisement
Trong lòng Du Ân không khỏi thở dài cảm thán, những ngôi sao nữ này thật sự rất cố gắng.

Đương nhiên cũng có rất nhiều ngôi sao nữ đang ngồi, chí có những người tâm tư bất chính mới nghĩ đến việc dùng sắc đẹp quyến rũ đàn ông thôi, phần lớn phụ nữ vẫn rất nghiêm túc.

Ví dụ như cô, ví dụ như Tô Ngưng, ví dụ như diễn viên nữ thứ hai Tống Chước Chước.

Từ lúc bắt đầu ba người bọn họ đều ăn mặc rất kín đáo, hơn nữ cũng rất ít khi bắt chuyện với những người đàn ông.

Phó Đình Viễn ra ngoài trả lời điện thoại giữa bữa tiệc, Du Ân thở dài một cái, cảm giác ngồi cạnh anh cứ như đang cầm một quả bom hẹn giờ vậy, không biết khi nào anh sẽ tìm đến cô đây.

Vừa định đề nghị với Tô Ngưng rằng cô đi trước một chút thì thấy một nữ diễn viên cầm ly rượu đi tới chỗ cô.

Nữ diễn viên kia mặc một chiếc áo len khoét sâu cổ chữ V, đường cong đầy kiêu hãnh và cuốn hút.

Sau khi đến bên cạnh cô, diễn viên nữ kia nở nụ cười yểu điệu nói với cô: “Chị biên kịch ơi, có thể nhờ chị đổi chỗ cho em được không ạ?”

Tất nhiên Du Ân biết tại sao cô ta lại muốn đổi chỗ, chính là vì muốn tiếp cận Phó Đình Viễn, nhưng cô lập tức đứng lên, thoải mái đồng ý: “Không vấn đề.”

Cô đang không muốn ngồi đây nữa, chỗ của diễn viên nữ kia ở mặt kia của chiếc bàn dài, cách Phó Đình Viễn khoảng hai mươi nghìn dặm, cô muốn còn không được nữa là.

Diễn viên nữ kia thấy cô vui vẻ đồng ý như vậy liền mặt mặt hớn hở khen cô: “Chị biên kịch à, chị tốt quá.”

Du Ân nhẹ nhàng nở nụ cười, đến nói với Tô Ngưng một tiếng rồi cầm ly rượu rời đi.

Tô Ngưng muốn ngăn cản cô cũng không ngăn được bởi cô chạy nhanh như con thỏ vậy.

Tô Ngưng thở dài, cô ấy chỉ lo bây giờ tách ra một lát, buổi tối về Phó Đình Viễn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô đâu.

Quả nhiên, Phó Đình Viễn vừa quay lại đã thấy vị trí bên cạnh anh bị đổi người, mà Du Ân thì ngồi ở chỗ cách anh khoảng hai mươi tám nghìn dặm, sắc mặt anh lạnh như phủ một lớp sương giá.

Diễn viên nữ ngồi cạnh anh không nhịn được hơi co rúm lại, nghiêm túc nghi ngờ có phải mình mặc quá ít nên mới thấy lạnh không.

Điều khiến cho Phó Đình Viễn tức giận nhất chính là chỗ Du Ân đang ngồi gần với chỗ của Chung Văn Thành, Chung Văn Thành cũng đổi chỗ với người khác để ngồi cạnh Du Ân, với lý do là đạo diễn muốn thảo luận vài nội dung cốt truyện với biên kịch.

Phó Đình Viễn lập tức cảm thấy bữa ăn này thật vô nghĩa, lạnh lùng quay đầu hỏi Dịch Thận Chi một câu: “Có muốn đi không?”

“Đừng đi, lát nữa chúng ta đi sau.” Dịch Thận Chi nhìn bộ dạng đáng kinh ngạc của Phó Đình Viễn khi nhìn Du Ân.

Dịch Thận Chi đồng ý rằng sở thích của mình khá ác, thế nhưng quen biết Phó Đình Viễn nhiều năm như vậy rồi, cả ngày nhìn anh chỉ tay năm ngón không thèm quan tâm đến bất kì người phụ nữ nào rất là chán, vậy nên anh ta rất muốn thấy dáng vẻ chỉ muốn chạy đến chỗ Du Ân của Phó Đình Viễn bây giờ.

Nhất là khi Du Ân tức giận hoặc Du Ân không quan tâm đến anh, nghĩ thôi Dịch Thận Chi đã thấy hay rồi.

Phó Đình Viễn mặc kệ Dịch Thận Chi, vẫn đứng dậy bỏ đi.

Diễn viên nữ vừa đổi chỗ đến cạnh anh sắp tan vỡ rồi, biểu cảm cũng nhất thời trở nên lúng túng.

Ai cũng có thể đoán được mục đích của cô ta là gì, ai ngờ Phó Đình Viễn còn không thèm liếc nhìn cô ta một cái đã quay người rời đi rồi, còn không che giấu sự ghê tởm của anh dành cho cô ta.

Phó Đình Viễn bước tới chào Chung Văn Thành một tiếng, Chung Văn Thành đứng dậy cười tiễn anh đi.

Suốt quá trình đó Du Ân không ngẩng đầu nhìn Phó Đình Viễn, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Phó Đình Viễn tựa như dao nhỏ nhìn cô, không hiểu sao cô lại cảm thấy lạnh cả người.

Phó Đình Viễn đã đi rồi, Dịch Thận Chi cũng không muốn ở lại đây một mình nên cũng đứng dậy rời đi.

Điện thoại của Du Ân nhanh chóng nhận được tin nhắn của Phó Đình Viễn: “Ra ngoài.”

Du Ân mấp máy môi, anh đang ra lệnh cho ai thế? Anh nghĩ anh là ai của cô vậy?

Cất điện thoại đi không thèm quan tâm đến anh nữa, tiếp tục ăn cơm.

Nửa ngày sau, điện thoại của cô lại vang lên, vẫn là tin nhắn Phó Đình Viễn gửi tới: “Hay là em muốn tôi vào đó, trước mặt tất cả mọi người đưa em ra ngoài.”

Du Ân nghiến răng.

Anh muốn khiến cô đổi ý bằng cách cư xử mạnh mẽ và độc đoán như vậy sao?

Nhưng cô thật sự sợ anh nổi điên đến bắt cô, cô chỉ có thể thỏa hiệp thôi, đứng dậy chào tạm biệt với mấy người Chung Văn Thành, chỉ nói là muộn rồi nên mình phải trở về.

Đôi mắt sắc sảo của Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm cô, anh không nói gì cả.

Tô Ngưng rời đi cùng Du Ân, vừa ra khỏi cửa đã thấy xe của Phó Đình Viễn đang đỗ bên đường.

Tô Ngưng tốt bụng nhắc nhở Du Ân: “Có vẻ anh ta rất tức giận chuyện cậu đổi chỗ cho người kia.”

Du Ân rủ mắt xuống: “Sao anh ta lại tức giận chứ, chúng ta đã nói rõ ràng rồi mà, chỉ là quan hệ thân thể thôi, tớ không muốn có quan hệ khác với anh ta.”

“Cậu lên xe của anh ta đi.” Tô Ngưng biết chắc chắn Phó Đình Viễn đang đợi Du Ân.

Du Ân nhìn ngó xung quanh một lát rồi bất chấp khó khăn ngồi vào trong xe Phó Đình Viễn.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!