Cửa phòng đóng lại, Vân Thủy Dao cười duyên một tiếng, tự mình pha một ly cà phê đưa cho Sở Phong: “Trong thời gian ngắn mà anh làm xong được. hai chuyện, anh hùng cứu mỹ nhân và giải quyết nguy. cơ an ninh, đây là phần thưởng riêng của tôi cho anh, uống đi”
“Tổng giám đốc Vân, tôi không tán thành câu nói này."
Sở Phong nhận ly cà phê nhưng không uống, nghiêm mặt nói: "Đầu tiên, giải quyết nguy cơ an ninh là trách nhiệm của tôi, cô không căn cảm ơn tôi”
“Thứ hai, thà tôi có cứu con mèo con chó nào. cũng không muốn cứu cô ta, cho nên không tồn tại cách nói anh hùng cứu mỹ nhân.”
Nghe vậy, trong lòng Vân Thủy Dao cảm thấy vui vẻ.
Hắn càng ghét Lạc Thi Thi thì cô càng vui vẻ.
Thực ra không phải cô là người hẹp hòi, nếu như Lạc Thi Thi thật sự ưu tú, làm tình địch thì cô tình nguyện cạnh tranh với đối phương.
Nhưng chỉ số thông minh, đầu óc của cô ta lẫn những người đi theo cô ta đều chẳng ra làm sao.
Gần mực thì đen gần đèn thì rạng.
Xung quanh toàn là những người như vậy thì bản thân cô ta cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.
Trước kia cô còn hơi để tâm, Sở Phong liệu có nối lại tình xưa với cô ta hay không, nhưng bây giờ nhìn lại, ra là bản thân cô nghĩ quá nhiều
“Vậy ý của anh là, phần quả mà tôi đưa cho nhà họ Lạc không đúng sao?”
Vân Thủy Dao thuận thế ngồi xuống, đôi chân dài trắng sáng lộ ra ngoài khiến Sở Phong vô thức dời mắt đi, thản nhiên nói:" Đïều này thì liên quan gì tới tôi?"
“Muốn chèn ép nhà họ Lạc thì phải hủy đi tư cách tranh cử của bọn họ”
“Hoặc là đề bạt nhà họ Lạc để họ rót vốn từ năm trăm triệu lên một tỷ”
“Người ra quyết định là cô chứ tôi không có bất kì ý kiến gì”
Nói xong, hắn đứng dậy, hai tay bỏ túi quần, trịnh trọng nói: “Được rồi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành hức đội trưởng đội bảo vệ này phải quy về nguyên chủ thôi."
“Nhưng làm một người bạn, tôi vẫn sẽ đưa ra cái nhìn của mình. Hiện tại tôi thấy điều đáng lo duy nhất là kế hoạch của nhà họ Hồng đã thất bại, sau này họcó tiếp tục gây thêm phiền phức gì nữa không?”
“Đợi sau khi nhà họ Vân chúng tôi tiến lên trở thành gia tộc tài phiệt rồi, dù nhà họ Hồng muốn gây. phiền toái cho chúng tôi thì cũng phải suy nghĩ đến các tài phiệt khác nữa”
Vân Thủy Dao đẩy lại phù hiệu đính trên tay áo mà đối phương vừa đưa qua, cười nói: “Nhưng ba ngày trước khi lễ mừng công được tổ chức, anh phải tiếp tục bảo vệ tôi”
“Dù sao chức vụ đội trưởng đội bảo vệ này cũng là một công việc, anh cũng phải tiếp tục làm, không thành vấn đề chứ?"
Biểu hiện của Sở Phong ngày hôm nay đã hoàn toàn chinh phục cô.
Có y thuật.
Có võ công.
Hơn nữa trí dũng song toàn.
Thủ đoạn xử lý Hồng Thái Bảo cũng ngày càng thuần thục, khiến người khác tâm phục khẩu phục.
Quan trọng là, tướng mạo của hẳn cũng không. tồi, vóc người cũng đẹp, đối với cô mà nói, có thể nói là hoàn hảo.
Người đàn ông như vậy sao cô có thể dễ dàng buông tha?
Nhất là khi nghĩ đến hôn ước sắp tới, cô càng. không thể buông tay dễ dàng được.
“Không có khả năng”
Sở Phong từ chối rất dứt khoát: “Chúng ta đã giao hẹn từ trước, khi buổi tiệc tối kết thúc thì công việc của tôi cũng hoàn thành”
“Anh bây giờ.."
“Nhưng tiệc tối cũng không được tổ chức, chỉ đầu tư chứ không phải là tiệc tối, anh nghe không hiểu. sao?”
Vân Thủy Dao nở một nụ cười sâu xa: “Huống chỉ, sau khi thấy những biểu hiện của anh trước đó, đám
người Tiểu Chu cũng đang cực kì kính phục anh” “Đừng nói là tôi, cả những người ở đội bảo vệ đều tất muốn anh ở lại, anh nhẫn tâm từ chối sao?"
“Rầm!"
Cô vừa dứt lời thì cửa phòng bị mấy người đẩy ra, Tiểu Chu và mười mấy người bảo vệ khác vọt vào!
“Đúng vậy đội trưởng Sở, anh ở lại đi.”
“Tuy rằng anh còn trẻ nhưng thủ đoạn tài tình, chúng tôi đi theo anh có thể học tập được rất nhiều thứ đấy”
“Nói thật nhé, nếu như hôm nay không có anh ở đây thì chúng tôi cũng không biết nên làm gì cả”
“Làm ơn hãy ở lại đây đi, đây là mong muốn từ đáy lòng của tất cả bọn tôi, thật sự đấy”
Đám bảo vệ rất nghiêm túc, ngôn từ tha thiết.
Sở Phong định mở miệng thì Vân Thủy Dao lại đột nhiên nói: "Sở Phong, anh suy nghĩ kĩ đi
“Nếu như anh không đồng ý thì tôi có thể chọn cách sa thải bọn họ...”
“Cô uy hiếp tôi?”
'Vẻ mặt Sở Phong thay đổi, lạnh lùng nói: “Đời này, Sở Phong tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp”
“Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ nói theo sự thật mà thôi."
Nhìn ánh mắt hung ác của đối phương, trái tìm Vân Thủy Dao đập thình thịch, đột nhiên có cảm giác gần vua như gần cọp.
Bình thường hắn hòa nhã, dịu dàng như nước.
Nhưng nếu đã muốn trở mặt thật thì lại trở nên độc ác hung dữ.
Cái sự nguy hiểm ấy lại khiến người ta không nhịn được mà muốn gần gũi hơn, khiến cô không hiểu. sao lại cảm thấy kích thích.
“Anh nghĩ xem, so với anh thì bọn họ thật sự: chẳng là gì cả”
“Người của Vân Thủy Dao tôi, không những trung thành mà còn phải có thực lực, cho dù là bọn họ có toàn tâm toàn ý với nhà họ Vân, nhưng năng lực thì không thể nào xứng đôi được, tôi cũng chỉ có thể loại bỏ bọn họ thôi, mãi cho đến khi tôi dựa theo tiêu chuẩn của anh thì mới tìm được ứng cử viên phù hợp”
“Anh nên hiểu rõ tính cách của tôi, tôi nói được thì làm được."
“Có thể giúp bọn họ bảo vệ được công việc hay không thì còn phải xem lựa chọn của anh"