"Hắn đâu?"
Sở Phong bỗng quay sang hỏi gã tên Lý Uy.
Anh nhớ rõ bọn này có mười đứa, giờ mới tóm được tám, rõ rang còn thiếu hai.
Mà nhìn mấy kẻ này sợ đến muốn tè ra quần, căn bản không đủ khả năng bày mưu cho vụ này.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết kẻ đứng sau là Trương Nham chắc đang nấp đâu đó bên ngoài chờ thời.
"Ai?"
Lý Uy tiếp tục giả ngu.
Hai năm nay hắn đa nhận không ít ân huệ từ Trương Nham, nên dù bản thân đã bị tóm, hắn vẫn muốn che cho Trương Nham.
"Thằng họ Trương, chuyện này do hắn bày ra chứ gì?"
Giọng Sở Phong lạnh băng, rõ ràng sắp hết kiên nhẫn.
"Tôi không biết!"
Lý Uy kiên quyết lắc đầu, cao giọng: "Đây là bọn tôi cùng nhau lên kế hoạch, không liên quan gì đến đội trưởng Trương!"
Nói vậy là Lý Uy muốn ngầm nhắc những người khác: để mình gánh hết, đừng lôi Trương Nham vào nữa; bớt được một người bị bắt thì bớt một người. Giữ Trương Nham ở ngoài, với cái nghĩa khí của hắn, ắt hẳn hắn sẽ chăm lo cho người nhà bọn họ.
Chết đến nơi còn cứng mồm.
Nhưng đến tay Sở Phong thì vịt chết cũng phải mềm mỏ.
Đối phó đám lâu la này, Sở Phong thừa mánh. Anh bất thần bóp cổ nhấc bổng Lý Uy lên, rồi ngón tay thoăn thoắt điểm mấy chỗ trên người hắn.
"A ... ngứa ... ngứa quá ... "
Bị Sở Phong quăng xuống đất, Lý Uy vừa gào thảm vừa cào cấu khắp người.
"Ngứa muốn chết ... "
Hai tay hắn càng cào càng mạnh, móng tay lún sâu vào thịt, rạch thành từng vệt máu mà vẫn không ngừng, như chẳng biết đau, cứ tưởng càng cào mạnh càng bớt khổ sở.
"Các người cũng muốn thành như hắn không?"
Sở Phong đảo mắt nhìn đám còn lại đã sợ đến đờ người.
Thủ đoạn tra tấn kiểu này trước giờ chưa từng nghe. Dù không trực tiếp nếm trải, nhìn phản ứng của Lý Uy cũng đủ tưởng tượng hắn giờ chắc chắn sống không bằng chết.
"Tôi nói, tôi nói, đừng hành tôi kiểu này nữa!"
Khi Sở Phong bước tới trước một tên, hắn lập tức khai tuốt.
Biết được chỗ Trương Nham ẩn nấp, Sở Phong liếc Vệ Đông Thanh một cái; anh ta lập tức dẫn theo một thuộc hạ đi bắt.
Còn Lý Uy đã cào đến rớm máu khắp người, Sở Phong chỉ nhấc chân đá hắn một cái là hắn thôi gào.
Chẳng mấy chốc, Trương Nham bị Vệ Đông Thanh lôi về như lôi xác chó chết, quẳng xuống đất; tên lái xe còn lại cũng bị người đi cùng tóm nốt.
Thấy cả bọn bị hốt trọn ổ, mặt mũi Trương Nham xám ngoét như tro.
Mãi đến lúc này hắn mới hoàn toàn nhận ra mình đã xem thường Sở Phong.
Tưởng đâu anh còn trẻ, chẳng có bản lĩnh gì.
Sự thật khiến hắn tuyệt vọng và hối hận.