Sở dĩ cô nghi là nhà họ Hứa, một phần vì nhà họ Hứa không thiếu tiền, đủ sức và dám chi đậm để tìm đến tổ chức Ám Dạ.
Hứa Thành bị đánh trước mặt bao người, thể diện nhà họ Hứa tổn hại nặng
nề.
Không trả đũa thì chẳng đúng phong cách nhà họ Hứa.
Loại nhà họ Hoàng ra, vì trong mắt Tần Yên Nhiên, dẫu sao họ cũng là võ đạo thế gia, Hoàng Diệc cũng là một võ giả, thực lực chẳng kém gì ông nội hắn.
Các gia tộc võ đạo vốn tự cho mình là hơn người, từ trước đến nay đều thích tự mình giải quyết việc của mình.
Sở Phong lắc đầu: "Ngược lại, anh thấy kẻ bỏ tiền tìm tổ chức Ám Dạ là nhà họ Hoàng."
"Ồ?" Mỹ nhân ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Tại sao vậy?"
Sở Phong bắt đầu nói ra suy nghĩ của mình.
"Nhà họ Hứa ở Vân Thành đúng là một gia tộc quyền thế, rất coi trọng thể diện; ai dám khiêu khích, họ nhất định sẽ nghĩ đủ cách trả đũa.
Nhưng suy cho cùng, nhà họ Hứa là thương nhân.
Thương nhân thì lợi ích đặt lên hàng đầu.
Đứng trước lợi ích, nhiều thứ có thể bỏ qua, chuyện gì cũng có thể thương lượng.
Biết rõ anh khó đối phó như vậy, liệu nhà họ Hứa còn dám bỏ tiền thuê người giết tôi không?
Người nắm quyền nhà họ Hứa hẳn đã suy đi tính lại: lỡ tổ chức Ám Dạ không giết được tôi trong thời gian ngắn, mà còn để tôi lần ra nhà họ Hứa đứng sau, vậy chẳng phải họ sẽ phải đối mặt với sự trả thù của tôi sao?
Giữa mạng sống và sĩ diện, thương nhân bao giờ cũng chọn mạng sống.
Vì thế khi chưa nắm chắc tuyệt đối, nhà họ Hứa không dám ra tay báo thù-ít nhất là hiện tại thì không."
Nghe phân tích xong, Tần Yên Nhiên ngập ngừng: "Nhưng nhà họ Hoàng là võ đạo thế gia, thấy cũng khó mà là họ nhỉ."
"Nếu không có gì bất ngờ thì chính là bọn họ!" Giọng Sở Phong chắc nịch, tiếp tục phân tích: "Thằng tên Hoàng Diệc bị anh đánh thành phế nhân; cha hắn không thể không nhìn ra điều đó!
Gã tên Hoàng Hiên, lúc đầu tôi cũng thoáng thấy hắn dưới sảnh: tai vẩu má bạnh, xương quai hàm nhô ngang-đúng kiểu tướng mặt gian xảo; hạng người âm hiểm, ưa giở chiêu sau lưng.
Nhìn thương tích trên người con trai mình, hắn sẽ biết tôi không dễ chơi, chưa chắc đã là đối thủ của tôi.
Nếu trực tiếp tới kiếm tôi gây sự mà lỡ bị tôi đánh chết hoặc phế thêm một người nữa, thì nhà họ Hoàng coi như rời khỏi sân khấu Vân Thành.
Vì vậy, để bảo toàn thực lực nhà họ Hoàng, hắn chỉ có thể tìm người ngoài đến đối phó tôi."
Ngẫm lại phân tích của Sở Phong, Tần Yên Nhiên chợt thấy rất có lý.
Giữa nhà họ Hoang và nha họ Hứa, kẻ khiêu khích Sở Phong mà thiệt hại nặng nhất là nhà họ Hoàng; cũng là bên không cam lòng nhất, nuốt không trôi cục tức này nhất, và cũng là bên không dám mạo hiểm nhất.
Đã là võ giả mà lại đi nhờ người ngoài báo thù? Ấn tượng của Tần Yên Nhiên về nhà họ Hoàng tụt dốc không phanh; cô thấy họ căn bản không xứng là võ đạo thế gia.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!