Vệ Đông Thanh không quên thỏa thuận khi nãy: khi nãy đâu có nói đánh nhau thua là thua; điều kiện là xem gã có chịu cầm dao cắt thịt từ người con trai hay không-chỉ cần gã không cắt, thì coi như gã thắng.
"Ông chắc chứ?"
"Nếu tôi không nhìn lầm, suốt một năm nay, cứ nửa đêm là vùng bụng dưới của ông lại đau nhói như kim đâm, đúng không?"
"Đi khám thì chẳng ra bệnh, nhưng người cứ khó chịu bứt rứt!"
Nghe Sở Phong nói thế, sắc mặt Vệ Đông Thanh dần biến đổi.
"À đúng rồi, hai tháng gần đây, tay chân ông hẳn xuất hiện run rẩy không kiểm soát."
"Thực lực cũng đã bắt đầu trượt dốc rồi!"
Đối diện, mắt Vệ Đông Thanh trợn tròn như thấy ma. Cảm giác kinh ngạc khi nãy lúc nhận ra thực lực của Sở Phong còn kém xa so với lúc này.
Gã không hiểu vì sao Sở Phong lại biết rõ bí mật của mình?
Với võ giả, điều tối kỵ là để người khác nắm được yếu điểm của bản thân mà nhắm vào; vì thế, những bất ổn trong cơ thể, Vệ Đông Thanh đều lén đi khám rồi điều trị.
Hiệu quả thì miễn cưỡng, chẳng đáng là bao.
Đúng như Sở Phong nói, khởi đầu chỉ là đau nhói bụng dưới; dạo gần đây như mắc bệnh gì, tay chân cứ bủn rủn run rẩy, linh cảm nói với gã rằng mình thật sự gặp vấn đề rồi, nhưng lại không biết vì sao.
Lần đầu hai bên gặp nhau, vậy mà Sở Phong nhìn một cái đã chỉ ra đúng các triệu chứng; Vệ Đông Thanh không thể giữ nổi bình tĩnh.
"Vì ... vì sao lại như vậy?" Lấy lại tinh thần, gã khàn giọng hỏi.
Sở Phong khẽ cười: "Tại sao tôi phải nói cho ông biết?"
"Tôi nói thẳng thế này: tình trạng của ông đang rất tệ. Không chữa trị ngay, ba tháng nữa thực lực sẽ tụt xuống Ám Kình; thêm ba tháng nữa rơi về Minh Kình; sau đó thì chỉ con nước cho chết."
Nhiều lắm thì ông cũng chỉ còn chưa đầy một năm để sống.
Đang lúc còn hưởng cuộc sống sung túc, Vệ Đông Thanh nào muốn chết. Gã nheo mắt nhìn chằm chẳm Sở Phong: "Cậu chữa được không?"
"Tôi có chữa hay không còn tùy ông có dám hạ dao vào người con trai mình để chịu thua hay không."
Ý tứ đã quá rõ.
Hạ dao chịu thua-ắt được chữa.
Không nỡ cắt thịt con-thì chờ chết.
Vệ Đông Thanh im lặng.
Bảo cầm dao cắt thịt người khác, gã chẳng mảy may do dự; nhưng bảo cắt thịt con trai mình, gã khó mà xuống tay.
"Tôi không có nhiều thời gian, quyết định nhanh đi!" Sở Phong giục.
Vệ Đông Thanh nhìn sang Vệ Mộ Bạc; chỉ thấy mặt Vệ Mộ Bạc tái nhợt, toàn thân run lẩy bẩy.
"Ba ... những gì ông ta nói có đúng không ạ? Ba thật sự bị bệnh rồi sao?" Vệ Mộ Bạc khó nhọc mở miệng.
Vệ Đông Thanh gật đầu. Vệ Mộ Bạc nói: "Ba cứ làm đi. Con còn nhiều thịt, bớt đi một ít cũng chẳng sao; chỉ cần chữa khỏi cho ba là được."
"Hơn nữa, liên minh với nhà họ Tan cũng không phải chuyen xấu, còn giúp Bang Hắc Long phát triển mạnh hơn."
Trông thì ngông nghênh, đúng là công tử bột; nhưng nghe mấy câu đó, cũng thấy hắn ta vẫn còn lương tâm và tầm nhìn.
"Mang dao tới!"
Vì bản thân và vì Bang Hắc Long, Vệ Đông Thanh dù rất không muốn, vẫn phải àm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!