Đợi mãi mà vẫn chẳng thấy đưa ra điều kiện cụ thể.
Vệ Đông Thanh nhíu chặt mày, mất kiên nhẫn giục: "Sao? Chính cậu đòi cá cược, chẳng lẽ chưa nghĩ nếu thua thì phải trả giá thế nào à?"
Từ đầu đến cuối, Sở Phong chưa từng nghĩ mình sẽ thua.
Vậy thì hà cớ gì phải nghĩ thua rồi phải trả giá ra sao?
Người trong cuộc thì mê, kẻ ngoài cuộc thì tỉnh. Tần Yên Nhiên vốn luôn tỉnh táo, lên tiếng: "Chẳng phải điều kiện là do ông đưa ra sao?"
Sự thật đúng là vậy.
Nhận ra mình sơ suất, Vệ Đông Thanh thoáng ngượng ngùng, đảo mắt rồi dừng ánh nhìn ở Tần Yên Nhiên, nói: "Neu cậu thua thì cô ấy phải gả cho con trai tôi, Vệ Mộ Bạc."
Tần Yên Nhiên là đại mỹ nhân nức tiếng Vân Thành, chuyện này ai ở Vân Thành cũng biết.
Vệ Đông Thanh chợt nhớ có lần tán gẫu với con trai, hỏi nó thích cô gái nào ở Vân Thành để bố đi dạm hỏi giúp; Vệ Mộ Bạc lập tức nói là Tần Yên Nhiên.
Thực lực nhà họ Tần và Bang Hắc Long ngang ngửa nhau, Vệ Đông Thanh tự biết lượng sức mình; ông hiểu rõ Tần Yên Nhiên không đời nào để mắt đến con trai ông, nên cũng không tự rước nhục mà đi dạm.
Giờ cơ hội đã ở ngay trước mắt, Vệ Đông Thanh thấy không thể bỏ lỡ.
"Được!"
Người lên tiếng không phải Sở Phong mà là Tần Yên Nhiên.
"Em tin chắc anh sẽ thắng đến thế sao?" Sở Phong ngạc nhiên nhìn người đẹp
Tần Yên Nhiên mỉm cười ngượng ngùng, khẽ nói: "Nếu anh nỡ để em lấy thẳng mập chết tiệt đó, thì giờ anh cứ nhận thua đi!"
Sở Phong mỉm cười, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.
Anh hiểu, đó là sự tin tưởng.
Chính bởi Tần Yên Nhiên tin anh vô điều kiện, nên cô mới gật đầu đồng ý ngay cả khi anh còn chưa mở miệng.
Chuyện như thế, suốt năm năm ở cùng Lạc Thi Vũ, gần như chưa từng xảy ra. Mỗi lần anh đưa ra yêu cầu hay đề nghị gì mới, không ủng hộ thì thôi, đẳng này còn bới lông tìm vết, chì chiết đủ điều.
"Được!"
"Đã nói xong cả rồi, vậy bắt đầu đi!"
Vệ Đông Thanh lập tức vào thế, chuẩn bị ra tay, Sở Phong nhướng mày: "Hình như tôi chưa nói là sẽ đánh với ông."
Không đánh ư?
Không đánh thì phân thắng bại kiểu gì?
Đúng lúc Vệ Đông Thanh định hỏi, Sở Phong đã nói tiếp: "Hơn nữa, dù có động thủ, ông cũng chưa đủ tầm. Đừng tự rước nhục."
Cái gì?
Sỉ nhục trắng trợn.
Cơn giận bị dồn nén bấy lâu của Vệ Đông Thanh bùng nổ, gã gầm lên một tiếng rồi lao thẳng vào Sở Phong.
Khoảnh khắc ấy, gã muốn xem chàng trai trước mặt cuồng đến mức nào, dựa vào cái gì mà dám cuồng, dám nói thực lực Hóa Kình tiền kỳ của gã còn chẳng đáng xem-nói mạnh miệng coi chừng trẹo lưỡi!
Ầm-
Không khí chấn động.
Vệ Đông Thanh chủ động ra đòn lao tới, nhưng vừa áp sát đã bị hất văng lùi lại trong chớp mắt.
Lao lên là chủ động, còn lùi vội là bị ép.